Cứu Với, Vai Ác Đỉnh Cao Lại Là Cha Ruột Của Ta

Chương 13

Lan tỷ nhi xoay đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn về phía Chu Đại Lang:

"Đại cữu cữu, người xem, bên kia có một cây dâu tằm kìa."

Chu Đại Lang hiểu ngay ý của cháu gái. Ngọc ca nhi và Nhị Lang cũng thích loại quả chua chua ngọt ngọt này, bèn dứt khoát đặt bó củi xuống đất, sải bước đi đến dưới gốc dâu tằm.

Hắn có vóc dáng cao lớn, chỉ cần vươn tay một cái đã nắm chắc một nhánh cây to. Chẳng ai thấy rõ hắn ra tay thế nào, chỉ thấy thân hình hơi đong đưa một cái, chớp mắt đã nhẹ nhàng đứng vững trên cành.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ số dâu còn sót lại trên ngọn cây đã bị hắn quét sạch.

Chu Đại Lang dùng vạt áo gom dâu lại, một tay nắm thân cây, từ từ trượt xuống.

Tổng cộng cũng chỉ được hai nắm nhỏ. Hắn chia một nửa, để Lan tỷ nhi gói vào khăn tay, lại đưa vài quả cho cháu trai cầm lấy, phần còn lại thì gói trong chiếc khăn mang theo bên người, nhét vào lòng Chu Nhị Lang.

Ý của hắn là để Nhị Lang ăn.

Chu Nhị Lang tránh né, không chịu lấy: "Đại ca, huynh giữ lại mà ăn."

Chu Đại Lang lộ vẻ sốt ruột và không đồng ý, vội vàng ra hiệu bằng tay.

Chu Nhị Lang cảm thấy cay cay nơi khóe mắt, vành mắt nóng lên. Dù đại ca là người câm, nhưng trên đời này không ai tốt với hắn hơn đại ca. Từ nhỏ đại ca đã luôn nhường nhịn hắn, việc nặng nhọc bẩn thỉu đều giành làm, có đồ ăn ngon cũng để lại cho đệ đệ.

Bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Ngọc ca nhi cầm mấy quả dâu tằm, vừa chín tới, đen tím bóng loáng, phủ lên một lớp ánh sáng dầu mượt. Không cần nếm cũng biết chỉ cần nhẹ cắn một cái, nước quả sẽ lập tức trào ra, tươi ngon mọng nước.

Chu Cẩm Ngọc nhón lấy một quả, cố gắng vươn người, đưa tay dâng lên trước mặt Chu Đại Lang.

Chu Đại Lang cười tít mắt, theo câu nói cũ: "Con nít thân ai thì gần gũi người đó", quả thật không sai chút nào.

Lòng hiếu thảo của cháu trai, hắn không nỡ từ chối, cho nên đành đưa tay nhận lấy bỏ vào miệng, nhai nhóp nhép, quả nhiên rất ngọt.

Chu Cẩm Ngọc thấy đại bá ăn rồi thì lập tức làm bộ chọn lựa, nhặt lấy quả to và ngon nhất, đưa đến miệng cha mình.

Phải để cha ruột có chút cân bằng trong lòng mới được.

Dựa theo quan sát mấy ngày nay của cậu, Chu Nhị Lang tuyệt đối là người có tính chiếm hữu và lòng ghen tị cực kỳ cao. Hắn chỉ tỏ vẻ rộng lượng cho người ngoài nhìn mà thôi.

Vài ngày trước, có người đến nhờ Chu thị giúp cắt may y phục cho chồng. Chu thị không tiện từ chối, Chu Nhị Lang lúc đó nói rất tử tế: "Thím khách sáo quá, tay nghề của Vân Nương tốt, giúp hàng xóm láng giềng chút chuyện nhỏ này cũng là điều nên làm."

Nhưng ngay khi người kia vừa đi khỏi, hắn đã gọi Chu thị đến bên cạnh:

"Nương tử là người của Nhị Lang, chỉ có thể hầu hạ Nhị Lang. Nếu sau này có ai nhờ nàng cắt may quần áo nữa, thì cứ cố ý cắt hỏng đi. Làm hỏng vài lần, họ tự nhiên không tìm đến nữa."

Chỉ có duy nhất con trai ruột mà không đặt cha ruột lên hàng đầu, nếu không phải là Chu Đại Lang, mà là bất kỳ ai khác, Chu Nhị Lang chắc chắn sẽ sinh địch ý.

Lúc này thấy Ngọc ca nhi chọn quả tốt nhất cho mình, hắn thỏa mãn trong lòng, nhận lấy quả dâu tằm, nhưng tay lại xoay nhẹ, nhét vào miệng con trai.

Chu Cẩm Ngọc lại đưa qua một quả khác, lúc này hắn mới chịu ăn.

Dù vật tư ở thời cổ đại khan hiếm, nhưng phải công nhận, so với thời hiện đại chỉ chú trọng sản lượng, trồng trọt quy mô lớn, lạm dụng phân bón, thuốc trừ sâu, thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ tăng trưởng, thì hoa quả và rau củ ở đây có hương vị và kết cấu ngon hơn nhiều.

Dâu tằm này thật sự rất ngọt, nếu có đủ số lượng, ép thành nước uống chắc chắn càng tuyệt vời hơn.

Tốt nhất là có thêm chút đá lạnh.

Đáng tiếc, cơ thể này hiện tại không thể uống đồ lạnh.

Thời tiết tháng sáu, giống như gương mặt của trẻ con, nói thay đổi là thay đổi ngay.

Vừa mới đi đến đầu cầu ở cổng thôn, trời đột nhiên tối sầm lại. Mây đen dày đặc, tiếng sấm trầm đυ.c cuồn cuộn, kéo nhanh đến từ chân trời, che kín bầu trời.