Vương Phi Ta Không Bàn Võ Đức

Chương 6: Không Phải Thiên Kim Thì Không Gả

Đường Diệu Tâm đáp: “Mười vạn lượng bạc, cộng thêm một trăm hai mươi tám bộ của hồi môn, tổng giá trị của hồi môn không dưới năm vạn lượng.”

"Ngươi không xứng! Cũng đừng mơ tưởng!" Lý thị tức giận nói.

Bà đã chuẩn bị của hồi môn mười vạn lượng bạc, nhưng là cho Đường Giang Tiên chứ không phải cho Đường Diệu Tâm!

Đường Diệu Tâm cười khúc khích: "Ai da, phu nhân cuối cùng cũng nói ra lời trong lòng rồi!"

"Ta không xứng? Bà cho rằng ta không xứng làm con gái của bà đúng không? Thật trùng hợp, ta cũng cảm thấy bà không xứng làm mẫu thân của ta!"

Lý thị nghẹn cứng, bà bị Đường Diệu Tâm bức tới mức huỷ hoại hoàn toàn hình ảnh người mẫu thân hiền từ mà bà đã dày công xây dựng!

Bà chợt cái khó ló cái khôn, nhặt chiếc khăn tay lên khóc lớn: “Con đây là muốn bức chết nương sao?”

Đường Diệu Tâm lắc đầu, lớn tiếng nói: "Phu nhân muốn ta đi gả thay cho tỷ tỷ, nhưng lại không muốn cấp của hồi môn, làm gì có đạo lý như thế!"

Không đưa ngân lượng? Được thôi, vậy nàng sẽ vạch trần bộ mặt thật của Vạn Hộ Hầu Phủ!

Lý thị tức giận đến mức cuối cùng bà cũng nhận ra một điều: Đường Diệu Tâm hoàn toàn không coi bà là mẫu thân!

Thứ vô lại này!

Bà nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi câm miệng cho ta!"

Đường Diệu Tâm che ngực lộ ra vẻ mặt sợ hãi: "Bà thật hung dữ, ta rất sợ đó!"

Lý thị: "..."

Đường Diệu Tâm không muốn cùng bà ta nói nhảm nữa: "Cho phu nhân hai lựa chọn, một là đáp ứng điều kiện của ta, hai là gϊếŧ ta."

"Phu nhân, bà nhất định phải suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định! Dù sao ta cũng chỉ có một mình, ta không sợ chết! Nhưng nếu huỷ hoại đi đích trưởng nữ bảo bối Đường Giang Tiên của bà, bà có thể sẽ mất nhiều hơn được!"

Nàng đưa tay tháo chiếc trâm vàng cài trên đầu Lý thị: “Ta không cần xe ngựa nữa, chiếc trâm vàng này của bà coi như là tiền mua xe ngựa!”

"Ta đi đây, phu nhân đừng có mà nhớ ta nhiều quá nhé!"

Nàng nhét chiếc trâm vàng vào trong người, dắt ngựa ra nhảy lên lưng ngựa, ngâm nga một giai điệu, giơ tay chào đám đông đang xem náo nhiệt rồi mỉm cười rời đi.

Nàng nghe được phía sau truyền đến tiếng nha hoàn kinh hô: “Phu nhân, người làm sao vậy?”

Nhưng nàng thậm chí còn không thèm nhìn lại.

Đường Diệu Tâm không có chút tình cảm nào với Vạn Hộ Hầu Phủ, nàng cũng không có tình cảm gì với Lý thị nên làm ra những việc này đều không có chút gánh nặng tâm lý nào cả.

Lý thị không xứng đáng làm mẹ thì sao nàng phải chấp nhận sự thờ ơ của bà ta?

Nàng biết hôm nay sau khi Lý thị gặp nàng sẽ có hiểu biết trực quan hơn về nàng, nàng tin tưởng mình có thể giúp Lý thị đưa ra được lựa chọn đúng đắn nhất.

Khi đến đầu ngõ, nàng nhìn thấy một chiếc xe ngựa sang trọng có chữ "Đường" treo trên nóc đi ngang qua nàng.

Khi xe rẽ vào góc đường, một cơn gió bất chợt thổi khiến rèm xe vén lên một chút, Đường Diệu Tâm nhìn thấy một mỹ nhân đang ngồi dựa nửa người.

Mỹ nhân trên đầu đầy châu ngọc, làn da trắng như ngọc, trang điểm tinh xảo, sang trọng và thanh lịch.

Chỉ là lúc này cô ấy có vẻ đang lo lắng điều gì đó, lông mày nhíu lại, thực sự khiến người khác nhìn thấy mà thương.

Tiểu thư duy nhất ở Vạn Hộ Hầu Phủ có thể cưỡi cỗ xe ngựa này là đích trưởng nữ Đường Giang Tiên.

Đường Diệu Tâm không ngờ hôm nay lại được gặp Đường Giang Tiên nổi danh một vùng. Nếu đem Vạn Hộ Hầu và đích huynh trưởng của nàng gom đủ, bọn họ cũng xem như là một gia đình đoàn viên.

Trong mắt nàng hiện lên một tia châm chọc.

Đường Giang Tiên có tâm sự nên không nhìn thấy nàng, trực tiếp rẽ thẳng vào ngõ nhỏ.

Khi cô đến Hầu Phủ, những gia đinh đang kéo chiếc xe ngựa chở đầy xác chết, những người xung quanh vẫn chưa giải tán, bầu không khí ngoài cửa có chút kỳ quái.

Cô gọi người gác cổng tới hỏi: "Vừa rồi ở cổng xảy ra chuyện gì vậy?"

Người gác cổng thì thầm những gì vừa xảy ra.

Đường Giang Tiên sắc mặt tối sầm, trong mắt hiện lên vài phần khinh thường, trực tiếp đi tìm Lý thị.

Lý phu nhân vừa mới bị Đường Diệu Tâm chọc tức đến ngất xỉu, nha hoàn trong phủ rất vất vả mới có thể đánh thức bà dậy.

Lý thị vừa nhìn thấy Đường Giang Tiên liền kêu lên: "Đường Diệu Tâm, con nhỏ Thiên Sát Cô Tinh đó không tự nguyện đi gả thay!"

"Nó quả thực là ngỗ nghịch bất hiếu, ta phải đuổi nó ra khỏi phủ!"

Đường Giang Tiên từ ngoài cổng đã hiểu đại khái sự việc, nhưng không biết rõ chi tiết, liền hỏi: "Đường Diệu Tâm rốt cuộc đã nói cái gì?"

Lý thị nghĩ đến những gì Đường Diệu Tâm nói, bà vừa khóc vừa kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, cường điệu thêm về sự thô lỗ và tuyệt tình của Đường Diệu Tâm.

Đường Giang Tiên vốn đã có tâm sự, lúc này nghe Lý thị khóc như vậy càng cảm thấy phiền.

Cô kiên nhẫn lắng nghe Lý thị luyên thuyên về toàn bộ sự việc xảy ra, đối với Đường Diệu Tâm đã có chút phán đoán sơ lược.

Đôi mắt xinh đẹp của cô hơi nheo lại: “Cho nên cô ta muốn mười vạn lượng bạc và của hồi môn trị giá năm vạn lượng bạc?”

Lý thị gật đầu: “Với bộ dạng thô tục của nó, nếu không bởi vì con, đừng nói được gả vào hoàng thất, sợ rằng khắp kinh thành cũng không có người nguyện ý lấy nó!”

“Nó một thân quê mùa, không có giáo dưỡng, cho nó của hồi môn một ngàn lượng đã là quá nhiều rồi, nó còn muốn mười vạn lượng bạc, nó không xứng!”

Đường Giang Tiên ánh mắt lạnh lùng, trong mắt sự giễu cợt càng đậm: "Cứ đưa ngân lượng cho cô ta."

Lý thị hơi sửng sốt, sau đó trở nên lo lắng: "Nếu đưa ngân lượng cho nó thì hôn sự của con với thái tử biết làm thế nào? Dù sao cũng không thể kém hơn nó được!"

Vạn Hộ Hầu Phủ đã không còn được như trước nữa, vì để lấy lòng thái tử, gom mười vạn lượng bạc của hồi môn cho Đường Giang Tiên đã phải dốc hết toàn lực rồi.

Đưa mười vạn lượng bạc cho Đường Diệu Tâm làm của hồi môn, chẳng khác nào xẻ thịt Lý thị!

Đường Giang Tiên ưu nhã mỉm cười: “Ngân lượng đưa cho cô ta thì cô ta phải giữ cẩn thận mới được.”

Lý thị lặng người, Đường Giang Tiên thì thầm vào tai bà vài câu khiến hai mắt bà đột nhiên sáng bừng lên: "Vẫn là Giang Tiên của ta thông minh!"

Đường Giang Tiên sắc mặt bình tĩnh nói: “Về phần của hồi môn năm vạn lượng bạc, đến lúc đó ta chỉ cần gom góp một ít đồ đạc linh tinh là được.”

"Cô ta chỉ là một con nhỏ nhà quê chưa hiểu chuyện đời, căn bản không biết được những của hồi môn đó trị giá bao nhiêu."

"Trước tiên cứ dụ dỗ để cô ta chịu gả cho Tần vương, sau khi gả rồi thì không tới lượt cô ta quyết định!"

Lý thị đột nhiên hiểu ra: "Cứ làm theo những gì Giang Tiên nói!"

Giang Tiên của bà thông minh, hành sự quyết đoán, gả cho thái tử sau này nhất định có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ!

Đường Giang Tiên chưa bao giờ xem trọng Đường Diệu Tâm, cho dù Đường Diệu Tâm không theo đúng với kế hoạch mà cô vạch ra tối qua thì cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô.

Đường Diệu Tâm đã mất đi sự trong trắng, gả cho Tần Vương tàn bạo thì chắc chắn không thoát khỏi cái chết.

Đường Giang Tiên tự coi mình là người rộng lường, sẽ không tính toán với một người đã chết.

Hiện giờ trong lòng cô, Đường Diệu Tâm đã là một người chết rồi.

Đường Diệu Tâm biết Vạn Hộ Hầu Phủ nhất định sẽ đồng ý với điều kiện của nàng, nhưng không ngờ lại đồng ý nhanh đến như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Vạn Hộ Hầu phái Trương ma ma đến thôn, nói rằng Lý phu nhân đã đồng ý với yêu cầu của Đường Diệu Tâm, bảo nàng cứ yên tâm ở lại thôn trang đợi ngày thành thân.

Đường Diệu Tâm nhướng mày hỏi: "Ở lại thôn chờ ngày thành thân? Không phải là ở Hầu Phủ sao?"

Trương ma ma cung kính đáp: “Đúng vậy, phu nhân nói nhị tiểu thư có thân phận đặc biệt nên từ thôn trang xuất giá là thích hợp nhất.”

Đường Diệu Tâm nghĩ đến bộ mặt đạo đức giả của Lý thị, lập tức hiểu ra.

Ngoài mặt nói như vậy đều là cái cớ, Lý thị sợ nàng xui xẻo, không muốn cho nàng vào Hầu Phủ nên mới để nàng xuất giá từ thôn trang.

Nàng không quan tâm phải xuất giá từ đâu, nếu vậy thì nàng đã không chịu thay Đường Giang Tiên gả cho Tần Vương.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, đưa tay ra hỏi: “Ngân lượng đâu?”