Vương Phi Ta Không Bàn Võ Đức

Chương 7: Một Đêm Mười Vạn Lượng

Trương ma ma đưa một chiếc hộp tinh xảo cho Đường Diệu Tâm.

Nàng cầm lấy và mở ra, bên trong là một xấp ngân phiếu, mỗi tờ một ngàn lượng. Đó là những tờ ngân phiếu của tiền trang lớn nhất kinh thành, an toàn và đáng tin cậy.

Đường Diệu Tâm khẽ mỉm cười: "Phu nhân chuẩn bị thật đầy đủ. Vất vả rồi, Trương ma ma."

Trương ma ma miễn cưỡng cười: “Nhị tiểu thư khách sáo rồi!”

Thấy Đường Diệu Tâm nhìn ra bên ngoài phòng, bà ta vội vàng giải thích: “Nhị tiểu thư một mình ở thôn trang không an toàn, bọn họ đều là phu nhân phái đến để bảo vệ nhị tiểu thư.”

Đường Diệu Tâm nhìn thấy bên ngoài phòng có hàng trăm người vây quanh, tất cả đều biết võ công.

Khóe miệng nàng hơi nhếch lên: "Phu nhân vì sự an toàn của ta mà thật hao tổn tâm huyết!"

"Nhờ Trương ma ma quay về gửi lời cho phu nhân, nói rằng ta rất hài lòng với sự sắp xếp của bà ấy!"

Trương ma ma thực sự sợ hôm nay nàng sẽ tức giận, nghe được lời này mới thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng rời đi, lo sợ nàng lại làm ra chuyện gì khác thường.

Đường Diệu Tâm thực sự hài lòng với sự sắp xếp của Lý thị. Nếu nàng xuất giá ở Hầu phủ, việc rời phủ hay rời thành sẽ tốn rất nhiều công sức, không thuận tiện so với ở thôn trang.

Nàng vui vẻ mở hộp ra đếm lại số tiền mười vạn lượng bạc, không thiếu một xu.

Nàng liếc nhìn thị vệ bên ngoài, cất ngân phiếu đi, vươn vai rồi trở về phòng ngủ trưa. Sau khi tỉnh dậy, nàng tự nấu cho mình một mâm đồ ăn ngon.

Sau khi ăn no, nàng bước ra ngoài, đám gia đinh vừa rồi sinh khí dồi dào đều đã nằm ngổn ngang ở dưới đất.

Nàng cười khúc khích, chỉ là khoảng một trăm người thôi, nếu nàng muốn thì dù có gấp đôi số lượng người thì nàng cũng vẫn dễ dàng xoay sở được.

Nàng trước nay chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ thay Đường Giang Tiên gả cho Tần Vương.

Người ở Vạn Hộ Hậu Phủ đã gây cho nàng biết bao nhiêu phiền toái, nàng vì âm mưu của bọn họ mà mất đi sự trong trắng. Nàng chỉ cần bồi thường mười vạn lượng bạc đã là quá tốt bụng rồi!

Những năm nay nàng luôn sống ở thôn này là vì môi trường ở đây rất tốt và cũng không có ai làm phiền nàng.

Hiện giờ ở đây không còn bình yên nữa nên nàng thay đổi một nơi ở mới cũng không tồi.

Nàng lấy một ít bạc để thu xếp ổn thoả cho người quả phụ đã nuôi dưỡng nàng, đeo tay nải trên lưng rồi cưỡi ngựa đi về phía nam.

Vào mùa này, nếu đi ngắm mưa bụi ở Giang Nam, có thể vừa hay thưởng ngoạn phong cảnh mùa xuân trong thành.

Đường Diệu Tâm tâm trạng lúc này rất tốt, nàng cưỡi ngựa tới bến đò, người lái đò đã sắp xếp cho nàng một chiếc thuyền nhỏ.

Nàng đã từng thuê chiếc thuyền này trước đây nên cảm thấy rất yên tâm.

Người lái đò là một người nam tử cao lớn, ban đêm trời tối, hắn lại đội mũ rộng vành nên không nhìn rõ hình dạng, nàng cũng chẳng để ý lắm.

Sau khi lên thuyền, nàng ném mười lượng bạc cho người nam tử và nói: "Theo dòng sông này đi về phía nam, ta đi nghỉ ngơi trước."

Người nam tử nhận bạc nhưng không nói gì, im lặng chống thuyền chèo ra phía giữa sông.

Nàng cũng không để bụng, ngáp một cái rồi đi vào khoang thuyền ngủ.

Khi nàng tỉnh dậy thì trời đã sáng, nàng duỗi người, tiện tay mò tay nải của mình nhưng không thấy gì.

Nàng chợt bừng tỉnh và nhìn xung quanh, tay nải của nàng đã biến mất.

Đường Diệu Tâm sải bước ra khỏi khoang thuyền mới phát hiện thuyền đã đậu ở bên bờ, Ninh Cố Châu một thân y phục màu đen đang ngồi câu cá cách nàng khoảng ba thước.

Khuôn mặt nghiêng của hắn cực kỳ đẹp, đường nét lại càng dễ nhìn. Hắn thản nhiên ngồi đó, trông giống như một bức tranh nam tử đẹp đẽ tinh xảo.

Đường Diệu Tâm nhìn thấy hắn thì hơi sửng sốt, nàng dùng sức dụi dụi mắt, không hề nhìn lầm.

Nàng tính kế Vạn Hộ Hầu Phủ, từ lúc nhận ngân lượng đến lúc rời đi chỉ mất nửa ngày mà không một ai biết kế hoạch của nàng, tại sao hắn lại tìm được đến đây?

Nàng cười nhẹ, nhảy lên bờ, bước tới gần hắn hỏi: "Ngươi định làm gì ở đây?"

Đúng lúc này có một con cá cắn câu, Ninh Cố Châu giật dây câu, bắt được một con cá chép dài hơn một thước.

Hắn gỡ cá ra, mắc mồi câu, thả dây rồi tiếp tục câu cá.

Đường Diệu Tâm khoanh tay trước ngực hỏi: “Đồ của ta đâu?”

Ninh Cố Châu không đáp mà hỏi ngược: "Cô còn nhớ lần trước khi rời đi ta đã nói gì không?"

Đường Diệu Tâm cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ tới một câu: "Một đêm của ta cô không mua nổi, chuyện đêm qua cô phải dùng cả đời để trả."

Đôi mắt nàng tối sầm lại: “Rồi sao?”

Ninh Cố Châu không nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng dừng ở giữa sông, mặt vô cảm nói: “Không có sự cho phép của ta, cô không thể rời kinh thành.”

Đường Diệu Tâm bị chọc tức cười thành tiếng: "Dựa vào đâu?"

Tuy nhiên, Ninh Cố Châu liếc mắt cũng không để ý đến nàng, hoàn toàn chẳng quan tâm đến nàng, tiếp tục câu cá.

Đây là lần đầu tiên Đường Diệu Tâm bị phớt lờ như vậy, nàng rất tức giận.

Nàng hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Nếu ta nhất quyết muốn rời đi thì sao?"

“Vậy thì để thi thể ở lại.” Giọng nói của Ninh Cố Châu lạnh như băng.

Đường Diệu Tâm: "..."

Mẹ nó! Nàng rốt cuộc đã ngủ với cái thứ gì vậy?

Thật độc đoán!

Nàng cười lạnh nói: "Muốn gϊếŧ ta, còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không!"

Nàng quyết định tự chèo thuyền về phía nam nhưng phát hiện thuyền đã rời bờ và xuôi dòng về phía hạ lưu hơn chục thước.

Đường Diệu Tâm: "..."

Nàng hung dữ trừng mắt nhìn hắn, quyết định đổi đường khác, nhưng nàng đi chưa được mười bước thì nhìn thấy hơn chục người mặc đồ xám đang vây quanh mình.

Chỉ cần nhìn qua Đường Diệu Tâm có thể biết những người đó đều là cao thủ võ công, tuyệt đối không thể so với đầy tớ của Vạn Hộ Hậu Phủ.

Đường Diệu Tâm hít một hơi sâu, đè nén lửa giận trong lòng: "Ngươi rốt cuộc có ý gì?"

Ninh Cố Châu lại bắt được một con cá khác, lạnh giọng nói: "Cô tự hiểu được."

Ánh mắt Đường Diệu Tâm tối sầm, nàng biết hắn có thân thủ cao, xung quanh lại có nhiều người giúp đỡ như vậy, nếu không nàng đã sớm động thủ.

Nàng cắn môi cười với hắn: “Ta biết ta người gặp người thích, ngươi luyến tiếc không muốn ta đi cũng là chuyện bình thường.”

"Được rồi, thấy ngươi đối với ta thâm tình như thế, ta sẽ không đi nữa, ngươi mang hành lý trả lại cho ta."

Ninh Cố Châu khẽ giơ tay lên, một nam tử mặc áo xám đưa tay nải của Đường Diệu Tâm qua.

Đường Diệu Tâm cảnh giác liếc nhìn bọn họ, mở tay nải ra, phát hiện bên trong vẫn đầy đủ mọi thứ, chỉ là thiếu mười vạn lượng bạc.

Nàng cười nhẹ, nheo mắt hỏi hắn: “Ngươi lấy tiền của ta làm gì?”

Cuối cùng Ninh Cố Châu liếc nàng một cái: “Ngày hôm đó cô không tò mò giá trị một đêm của ta là bao nhiêu sao? Đây chính là câu trả lời.”

Đường Diệu Tâm: "..."

Nàng không muốn biết câu trả lời này chút nào!

Mười vạn lượng một đêm, hắn thật sự rất đắt giá!

Nàng hít một hơi thật sâu và tự nhủ phải bình tĩnh lại, nếu hôm nay đánh nhau với hắn nhất định sẽ thua thiệt!

Nàng cố gắng mỉm cười: “Bây giờ ngươi có tiền rồi, vậy có thể để ta đi được chưa?”

Ninh Cố Châu dùng đuôi mắt liếc nàng một cái: “Hiện tại cô có thể rời đi, nhưng nếu muốn rời kinh thì phải để lại thi thể.”

Đường Diệu Tâm hoàn toàn bị sốc: "Người huynh đệ này, ngươi làm như vậy có thấy hơi quá đáng không? Lấy ngân lượng rồi mà vẫn muốn bắt người, có phải là có chút vô lý không?"

Giọng nói của Ninh Cố Châu lạnh lùng khí phách: “Quy tắc là do kẻ mạnh đặt ra, đợi ngày nào đó cô có năng lực đấu với ta thì hẵng đến nói lý với ta.”

Đường Diệu Tâm: "..."

Nàng thực sự muốn gϊếŧ hắn!