Vương Phi Ta Không Bàn Võ Đức

Chương 5: Tiểu Tiện Nhân Đáng Chết

Tỳ nữ hiểu ý, bịt nửa mũi, vẻ mặt chán ghét đi tới xe ngựa, liếc nhìn Đường Diệu Tâm, giữ khoảng cách hơn ba bước nói: “Cô là nhị tiểu thư đúng không?”

"Sao cô không biết quy củ gì thế? Để phu nhân đợi cô như vậy, đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau qua thỉnh an!"

Đường Diệu Tâm đã sớm nhìn thấy Lý thị, nhìn thấy diễn xuất của Lý thị, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cách hành sự của Trương ma ma và thái độ của tỳ nữ đủ để chứng minh thái độ của Lý thị đối với nàng.

Trên đời sao có thể có một người mẫu thân ghê tởm như vậy?

Nàng vô cùng nghi ngờ liệu mình có phải là con ruột của Lý thị hay không!

Nàng bắt chéo chân, trong miệng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, dáng vẻ cực kỳ tùy ý, nhưng thanh âm lại rất lớn: "Ta nghe người ta nói ta có xuất thân ở Vạn Hộ Hầu Phủ, đây chính là nhà của ta."

“Nhưng ta đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa bao giờ gặp được thân phụ mẫu cùng huynh đệ tỷ muội”.

"Hôm nay ta chuẩn bị một món quà lớn đến gặp mẫu thân. Cho hỏi, mẫu thân ta là vị nào?"

Chẳng phải chỉ là so sánh coi ai ghét ai hơn thôi sao? Thật trùng hợp, nàng cũng rất giỏi trong việc này!

Người tỳ nữ liền cau mày trách mắng: “Phu nhân đang ở đây, ngươi không được vô lễ, còn không mau lại chào hỏi?”

Đường Diệu Tâm thanh âm càng lớn: "Thật xin lỗi, ta chưa từng gặp mặt mẫu thân nên không biết bà ấy!"

“Lỡ như ta lầm tưởng nô tỳ các ngươi là mẫu thân ta, ngươi có nhận nổi không?”

Tỳ nữ tức giận đến mức thở dốc.

Đôi mắt đào hoa của Đường Diệu Tâm lấp lánh, nàng hét lớn: "Vạn Hộ Hầu phu nhân, mẫu thân của ta, xin hỏi người đang ở đâu?"

Vạn Hộ Hầu phủ tuy rằng trước mặt yên tĩnh, nhưng hàng xóm đều là người quý tộc giàu có, nàng vừa hét lớn, lập tức liền có vài hộ ló đầu ra xem.

Khi Lý thị vừa bước ra đã nhìn thấy Đường Diệu Tâm, thiếu nữ hiện giờ đã trổ mã như hoa như ngọc, nhẹ nhàng như tiên.

Chỉ cần nhìn vẻ ngoài của nàng, Lý thị cũng thấy hài lòng, tuy vẫn không bằng Giang Tiên của bà ta nhưng cũng không tệ.

Nhưng Đường Diệu Tâm nhìn qua ánh mắt quá hoang dã, động tác quá thô tục, việc nàng làm ra cũng tệ không kém.

Lý thị vốn dĩ đã không thích nàng, hiện giờ lại càng không thích nàng.

Lý thị nhìn thấy mấy người ló đầu ra nhìn nên dù có bất đắc dĩ đến đâu cũng đành phải đi tới: Nếu Đường Diệu Tâm tiếp tục la hét, Hầu Phủ bọn họ sẽ hoàn toàn không còn mặt mũi!

Bà mặt lạnh bước đến trước mắt Đường Diệu Tâm, cố gắng làm ra vẻ một mẫu thân hiền từ: "Diệu Tâm, là con sao? Nương đã rất khổ tâm vì nhớ mong con!"

Nói xong, bà cầm khăn tay lên lau khóe mắt, nhưng Đường Diệu Tâm dù chỉ một giọt nước mắt cũng không thấy được.

Diễn xuất tệ quá!

Đường Diệu Tâm nhìn bà hỏi: “Bà chính là mẫu thân ta sao?”

Lý thị gật đầu, Đường Diệu Tâm cười nói: "Thì ra mẫu thân ta trông như thế này! Không tệ, rất giống ta!"

Trên thực tế, nàng trông chẳng giống Lý thị chút nào.

Mặt Lý thị càng đen hơn. Cô ta nói cái quái gì vậy? Cái gì mà giống cô ta?

Thật không có quy củ gì hết!

Đường Diệu Tâm khẽ mỉm cười: "Mặc dù trước đó có người nói ta là nhị tiểu thư của Hầu Phủ, nhưng ta vẫn luôn cho là bọn họ nói đùa, không ngờ rằng hoá ra lại là sự thật!"

"Ngay khi biết được thân phận của mình, ta liền lập tức đóng gói một xe lớn chở đồ từ thôn trang, mang đến cho bà làm quà gặp mặt!"

Nói xong, Đường Diệu Tâm nhảy xuống xe, nhẹ nhàng cúi đầu về phía Lý thị, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Xin phu nhân vui lòng nhận lấy!"

Lý thị thấy nàng đến gần thì không còn giả vờ làm người mẫu thân hiền từ nữa mà lùi một bước lớn vì sợ bị nàng chạm vào.

Đường Diệu Tâm nhìn thấy bộ dáng của Lý thị thì cười rạng rỡ: "Phu nhân đừng lo, ta không ăn thịt người!"

Bên cạnh đang xem náo nhiệt có người cười nhẹ một tiếng.

Lý thị mặt nóng bừng một mảng, lạnh lùng nhìn Đường Diệu Tâm với vẻ mặt không vui.

Chỉ là bên ngoài vẫn có người nhìn nên bà vẫn phải tỏ vẻ.

Bà dùng khăn quấn vào tay mình, sau đó kéo tay Đường Diệu Tâm: "Con là khúc ruột trên người nương, là bảo bối của ta!"

“Nếu như không phải con trời sinh mệnh cách kỳ lạ, quốc sư nói cho đến mười lăm tuổi thì con không thể gặp ta và Hầu gia, nếu không tính mạng của con sẽ gặp nguy hiểm.”

"Con không biết ta đã nhớ con đến nhường nào đâu! Lại đây, để ta nhìn con thật kỹ!"

Đường Diệu Tâm hơi nhướng mày, Lý thị phản ứng khá nhanh, nhanh như vậy đã kiếm được cớ.

Nàng nhướng mày hỏi: “Phu nhân gặp được ta có vui không?”

Lý thị vội vàng nói: “Ta vui lắm, ta thực sự rất vui!”

Đường Diệu Tâm tựa như cực kỳ cảm động, nàng liền dùng tay trái nắm lấy mu bàn tay không che của Lý thị, cười nói: "Ta cũng vậy, gặp được phu nhân ta vui lắm!"

Khi Đường Diệu Tâm chạm vào mu bàn tay Lý thị, bà ta thiếu chút nữa thét chói tai nhảy dựng lên, biểu cảm trên mặt dù thế nào cũng không thể giữ được nữa, vô cùng khó coi.

Nhưng Đường Diệu Tâm vẻ mặt lại vui vẻ nắm lấy tay Lý thị: "Phu nhân, mau tới đây xem quà gặp mặt ta tặng bà, xem xem bà có thích không?"

Nói xong, nàng kéo Lý phu nhân lên xe, kéo rèm xe lên một chút, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt.

Lúc này mặt trời vừa vặn chiếu tới, vừa kéo rèm xe lên, bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng: Có hơn chục xác chết chất đống trong cỗ xe không quá rộng, máu trên xác đã khô, khiến chúng trông càng đáng sợ hơn.

Người gia đinh phía trên cùng kia Lý thị cũng đã từng gặp qua.

Lý thị sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, không khỏi hét lên: "Ngươi... ngươi..."

Bà nghe được từ Trương ma ma rằng Đường Diệu Tâm đã gϊếŧ tất cả gia đinh, bà tuy rất tức giận nhưng cũng không coi trọng chuyện đó.

Chỉ là vài gia đinh chết thôi, cũng không phải việc gì to tát.

Nhưng khi Đường Diệu Tâm mang những thi thể đó đến trước mặt bà như thế này, liền bị đả thích quá độ!

Đường Diệu Tâm hạ rèm xuống, cười nói: "Phu nhân, nhìn thấy những món quà này, bà có bất ngờ không? Bà có thấy vui không?"

Lý thị mở to mắt nhìn nàng, đầy vẻ hoài nghi, muốn vùng vẫy thoát khỏi tay nàng. Tuy nhiên, nàng đã luyện võ nhiều năm nên với sức mạnh của nàng thì một khuê các phu nhân như Lý thị thì không thể đọ lại được, căn bản là không cách nào thoát ra được.

Lý thị sợ bị nghe thấy nên hạ giọng giận dữ nói: “Cái thứ nghịch nữ như ngươi, muốn làm cái gì?”

Đường Diệu Tâm cười nói: "Vừa rồi ta đã nói là ta tặng quà cho phu nhân đó! Đây là lễ vật ta đã chuẩn bị kỹ càng cho phu nhân!"

"Phu nhân, bà có thích không?"

Lý thị tức giận đến run người: "Ta...Ta muốn gϊếŧ ngươi!"

Đường Diệu Tâm cười khúc khích: "Bà không nỡ đâu, nếu ta chết, ai sẽ gả cho Tần Vương thay Đường Giang Tiên? Dù sao ngươi cũng chỉ sinh ra được hai đứa con gái."

Đôi mắt sắc bén của Lý thị nhìn Đường Diệu Tâm, thấy đôi mắt đào hoa của nàng đang cười lạnh lùng xa cách, đôi mắt đen tựa như có thể nhìn thấu trái tim bà.

Lý thị hít sâu một hơi: "Ngươi muốn thế nào?"

Đường Diệu Tâm khẽ nhướng mày: “Hôm nay ta đến đây để nói với phu nhân rằng ta rất không hài lòng về bà.”

"Mặc dù bà đã sinh ra ta, nhưng bà một ngày cũng chưa từng làm tròn bổn phận của mẫu thân, ta cũng không có ý định nhận lại bà."

"Ta cũng biết, với thực lực của một mình ta thì không có khả năng đối kháng toàn bộ Hầu phủ, cho nên ta tới đây để đưa ra một yêu cầu."

"Nếu phu nhân đồng ý, ta có thể đi gả thay. Nếu bà không đồng ý, chúng ta liền đường ai nấy đi."

"Ta mặc dù thế lực yếu, nhưng vẫn có khả năng hủy hoại Đường Giang Tiên, phu nhân nếu không tin có thể thử xem!"

Nói xong, nàng lại vén rèm để lộ xác chết, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lý thị lần nữa.

Lý thị tức muốn điên, bà biết đứa con gái này đối với bà không có chút coi trọng nào, đúng là tiểu tiện nhân đáng chết!

Bà mới nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi có yêu cầu gì?”