Ánh Mắt Trong Đêm

Chương 14: Cánh Cửa Mở Ra

Cánh cửa từ từ mở ra, một luồng sáng chói lọi chiếu ra từ phía bên trong, khiến Hạ và Lâm không thể nhìn rõ những gì đang chờ đón họ. Họ không thể chắc chắn đây là gì—một lối thoát hay chỉ là một cái bẫy nữa mà kẻ thù đã chuẩn bị cho họ. Tuy nhiên, sự tò mò và quyết tâm không cho phép họ chần chừ thêm. Cả hai bước vào không gian mới, và ngay lập tức, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy họ.

Bên trong là một căn phòng rộng lớn, với những bức tường xung quanh được trang trí bằng các họa tiết cổ xưa, những ký tự và biểu tượng mà họ đã gặp trước đó. Nhưng lần này, mọi thứ có vẻ khác biệt. Cảm giác như họ đang bước vào một thế giới song song, nơi không có sự phân biệt rõ ràng giữa thực tại và ảo giác. Mọi thứ xung quanh họ có vẻ như sống động, như thể chúng có thể thay đổi chỉ trong một khoảnh khắc.

Hạ cảm thấy không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Cậu nhìn sang Lâm, nhưng ánh mắt anh vẫn tập trung vào những chi tiết xung quanh. Lâm không nói gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được sự cảnh giác từ anh. Dường như anh đang cố gắng tìm ra một manh mối nào đó, một cách để giải quyết tình huống này.

“Đây là đâu?” Hạ hỏi, giọng hơi run.

Lâm không trả lời ngay lập tức. Anh bước lên phía trước, nơi một chiếc bàn gỗ cũ kỹ được đặt ở giữa căn phòng. Trên bàn có một chiếc hộp nhỏ, nhưng khác với lần trước, chiếc hộp này có vẻ lớn hơn và được bao bọc bởi những vòng tròn ánh sáng kỳ lạ. Lâm dừng lại trước chiếc hộp, đôi mắt anh nheo lại, như thể đang cố gắng hiểu ra điều gì đó.

“Cẩn thận.” Lâm lên tiếng, giọng anh trầm thấp. “Chắc chắn đây là một trong những cái bẫy mà hắn đã chuẩn bị. Chúng ta cần phải rất cẩn thận.”

Hạ nhìn chiếc hộp, sự tò mò và lo lắng lẫn lộn trong lòng. Cậu không thể hiểu được tại sao lại có những vật thể kỳ lạ xuất hiện liên tục như vậy trong hành trình của họ. Có vẻ như mỗi thứ mà họ gặp phải đều có một mục đích, một vai trò trong trò chơi mà kẻ thù đã tạo ra.

“Anh nghĩ chúng ta có thể mở nó không?” Hạ hỏi.

Lâm không trả lời ngay mà chỉ đưa tay ra phía trước, dùng một công cụ nhỏ tháo gỡ những vòng ánh sáng xung quanh chiếc hộp. Anh làm điều đó một cách cẩn thận, từng động tác đều thể hiện sự thận trọng. Hạ đứng bên cạnh, ánh mắt không rời chiếc hộp. Cảm giác kỳ lạ trong căn phòng làm cậu không thể thoải mái được.

Khi Lâm cuối cùng cũng gỡ được những vòng sáng, chiếc hộp mở ra. Bên trong là một viên đá màu xanh đậm, phát ra ánh sáng kỳ lạ. Viên đá này giống như một vật phẩm cổ xưa, nhưng lại có một sức hút khó tả. Hạ không thể rời mắt khỏi nó, cảm giác như viên đá này chứa đựng một sức mạnh nào đó mà họ chưa thể hiểu hết.

“Đây là gì?” Hạ thì thầm, tay cậu bất giác đưa ra gần viên đá.

Lâm nhìn viên đá một lúc, rồi quay sang Hạ, đôi mắt anh đầy nghi ngờ. “Chắc chắn đây là một phần của kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị. Có thể viên đá này sẽ giúp chúng ta phá vỡ trò chơi, nhưng cũng có thể là một thứ nguy hiểm mà chúng ta không lường trước được.”

Không chần chừ, Hạ cẩn thận nhặt viên đá lên. Lúc đầu, không có gì xảy ra. Nhưng ngay khi viên đá tiếp xúc với tay Hạ, một làn sóng năng lượng mạnh mẽ dường như lan tỏa khắp cơ thể cậu. Cậu cảm thấy như mình bị cuốn vào một vòng xoáy, và tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu biến mất.

“Hạ!” Lâm hét lên, nhưng giọng anh bị che khuất bởi âm thanh ồn ào của năng lượng xung quanh.

Cảm giác xung quanh càng lúc càng mơ hồ, và trong giây lát, Hạ không thể nhận thức được mình đang ở đâu. Cậu cảm thấy cơ thể mình bị kéo ra khỏi không gian này, như thể bị đưa vào một chiều không gian khác. Ánh sáng chói lòa khiến cậu không thể mở mắt, và chỉ có âm thanh kỳ lạ vang lên trong đầu.

Đột nhiên, mọi thứ im bặt. Hạ mở mắt ra và nhận ra mình không còn ở trong căn phòng cũ nữa. Cậu đang đứng giữa một không gian rộng lớn, bao quanh là những cánh cổng khổng lồ, mỗi cánh cổng đều phát ra ánh sáng lấp lánh.

Hạ nhìn xung quanh, cảm giác như mình đang ở một thế giới khác. Mỗi cánh cổng dường như đều chứa đựng một bí mật, một thử thách mà cậu và Lâm phải đối mặt.

“Lâm!” Hạ gọi to, nhưng không thấy anh đâu.

Hạ vội vã chạy về phía cánh cổng gần nhất, hy vọng sẽ tìm thấy Lâm ở đó. Nhưng khi cậu đến gần, cánh cổng mở ra, và một hình bóng xuất hiện từ phía bên kia. Hạ nín thở, cố gắng nhận ra người đó là ai. Khi bóng hình đó bước ra khỏi cánh cổng, cậu không thể tin vào mắt mình.

Lâm đứng đó, nhưng có gì đó rất khác biệt. Anh không còn là Lâm mà Hạ quen biết, mà là một phiên bản khác, một Lâm hoàn toàn lạ lẫm.

“Anh... là anh sao?” Hạ hỏi, giọng run rẩy.

Lâm nhìn cậu, nhưng ánh mắt của anh không còn sắc bén như trước. Nó lạnh lùng và xa lạ. "Ngươi không thể hiểu được." Lâm đáp, giọng nói không phải của anh. "Ngươi không thể hiểu được những gì đang diễn ra."

Hạ lùi lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao lại có một Lâm khác trong thế giới này? Cậu cảm thấy mọi thứ đang quay cuồng, không còn ranh giới giữa thực tại và ảo giác.

“Đây là một phần của thử thách mà hắn đã tạo ra.” Lâm nói, vẫn với giọng lạ lẫm. "Ngươi phải đối mặt với chính bản thân mình, với tất cả những nỗi sợ hãi và nghi ngờ."

Hạ nhìn vào mắt Lâm, trong lòng dâng lên cảm giác hoang mang. Cậu không thể xác định đâu là thật, đâu là giả, và liệu có phải mình đang bước vào một cơn ác mộng không có lối thoát?

Nhưng trong giây phút đó, một suy nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu cậu. Có thể, đây chính là thử thách cuối cùng mà họ phải vượt qua. Một thử thách không phải đối diện với kẻ thù, mà là đối diện với chính bản thân mình.

---