Hạ cảm thấy như mình đang đứng giữa một cơn lốc, một không gian đầy hỗn loạn, và không gì trong thế giới này còn có thể giải thích được. Người đứng trước mặt cậu, giống hệt Lâm, nhưng lại mang một ánh mắt lạnh lùng đến tột độ, khiến trái tim Hạ như ngừng đập.
“Anh là ai?” Hạ cố gắng hỏi, giọng cậu trở nên nghẹn lại, không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Lâm, hay người này, im lặng một lúc lâu, đôi mắt vẫn nhìn cậu với sự xa lạ đến rợn người. “Ngươi không nhận ra sao?” Anh ta nói, giọng khàn khàn và đầy lạnh lẽo, “Ta chính là Lâm mà ngươi luôn biết, nhưng ngươi chưa bao giờ thấy bản chất thật sự của ta.”
Hạ đứng im, không biết phải phản ứng thế nào. Cậu đã quen với Lâm suốt bao năm, đã chia sẻ bao nhiêu niềm vui và nỗi buồn. Nhưng người trước mặt cậu, dù có hình dáng và khuôn mặt giống hệt, lại không phải là người đó. Đôi mắt lạnh lẽo ấy, những lời nói dửng dưng và xa cách khiến Hạ không thể nhận ra sự quen thuộc trong đó nữa.
“Đừng làm bộ nữa.” Hạ nói, giọng cậu bắt đầu run rẩy. “Anh không phải là Lâm của tôi. Anh là ai?”
Người kia cười khẩy, ánh mắt chứa đầy sự chế giễu. “Ngươi vẫn không hiểu sao? Ta chính là sự phản chiếu của ngươi, Hạ. Chính ngươi đã tạo ra ta. Ngươi là lý do ta tồn tại ở đây.”
Cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng Hạ. Cậu lùi lại một bước, nhưng đôi chân không nghe theo ý muốn của mình, như thể bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình. "Tôi không hiểu," cậu thở hổn hển, "Tôi không thể hiểu được anh đang nói gì."
Lâm... hay người này, chậm rãi tiến về phía Hạ. “Không phải ngươi đã cảm nhận được điều gì đó lạ lùng trong bản thân sao? Những cảm giác bất an, những đêm dài không ngủ, những nỗi sợ hãi mà ngươi không thể giải thích được. Chính ngươi đã tạo ra ta để đối diện với những nỗi sợ ấy.”
Hạ lắc đầu, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. “Không. Tôi không tạo ra anh. Tôi không tạo ra bất kỳ ai ngoài chính tôi.”
Người kia thở dài, đôi mắt anh ta như nhìn xuyên qua Hạ, tìm ra những bí mật sâu kín mà cậu vẫn cố giấu. “Ngươi không nhớ sao? Ngươi đã luôn tự dằn vặt bản thân, luôn sợ rằng mình không đủ tốt, luôn sợ rằng mình không đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người xung quanh. Những cảm giác đó đã nuôi dưỡng tôi, khiến tôi mạnh mẽ hơn. Tôi chính là nỗi sợ của ngươi, Hạ.”
Hạ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Những lời của người kia quá khủng khϊếp, như thể từng câu chữ là một lưỡi dao sắc nhọn cứa vào lòng cậu. Cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng không thể.
“Tôi không muốn anh tồn tại.” Hạ thốt lên, nhưng giọng nói của cậu lại không đủ mạnh mẽ để thuyết phục chính mình.
Người kia cười một cách khinh bỉ. “Ngươi không thể xóa bỏ tôi, Hạ. Tôi chính là phần tối trong tâm hồn ngươi. Ngươi càng cố gắng chạy trốn, tôi càng hiện diện rõ ràng hơn. Cách duy nhất để ngươi thoát khỏi tôi là phải đối diện với tôi.”
Lâm, người đã đứng trước mặt cậu suốt bao lâu, giờ đây đã trở thành một thử thách mà cậu không thể tránh khỏi. Mỗi bước đi đều dẫn cậu đến một ngã rẽ mới, nơi mà cậu không thể dựa vào ai ngoài chính bản thân mình.
“Anh không phải Lâm.” Hạ nói, giọng nghiêm nghị hơn, “Anh là một phần trong đầu tôi. Nhưng tôi không để anh điều khiển mình.”
Lâm nhìn cậu, nụ cười trên môi anh ta dần biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt lạnh lùng, đầy quyết tâm. “Vậy ngươi sẽ làm gì? Ngươi sẽ đánh bại chính mình sao? Ngươi nghĩ mình có đủ sức mạnh không?”
Hạ không trả lời ngay lập tức. Cậu cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ dâng lên trong cơ thể. Cậu nhận ra rằng, để chiến thắng thử thách này, cậu không thể chạy trốn, không thể phủ nhận. Cậu phải đối diện với những nỗi sợ hãi và sự yếu đuối trong chính mình.
“Anh không phải là kẻ thù của tôi.” Hạ nói một cách dứt khoát. “Tôi mới là kẻ thù của chính mình. Nhưng tôi sẽ không để anh điều khiển tôi nữa.”
Hạ giơ tay lên, ánh sáng từ viên đá xanh mà cậu đã cầm trên tay từ trước bắt đầu lóe lên. Cậu có thể cảm nhận được sức mạnh từ viên đá, như thể nó đang tiếp thêm năng lượng cho cậu, giúp cậu đứng vững trước thử thách này.
Lâm, hay người kia, cũng cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Anh ta lùi lại một bước, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên. “Ngươi... ngươi dám?”
“Đúng vậy.” Hạ đáp, giọng đầy quyết tâm. “Tôi sẽ không để nỗi sợ chi phối mình nữa.”
Ngay khi lời nói vừa dứt, một làn sóng ánh sáng mạnh mẽ bùng lên từ viên đá, lan tỏa ra khắp không gian. Người kia, phản chiếu của nỗi sợ trong tâm hồn Hạ, bắt đầu mờ dần, biến mất vào trong không gian hỗn loạn.
Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu không hề dừng lại. Cậu biết rằng đây chỉ là một phần trong trò chơi mà kẻ thù đã chuẩn bị. Mặc dù nỗi sợ đã bị xóa bỏ, nhưng thử thách vẫn chưa kết thúc.
Bước chân của Hạ vững vàng hơn, và Lâm, người thật sự của cậu, vẫn chưa xuất hiện. Cậu biết rằng mình phải tiếp tục chiến đấu, không chỉ vì mình mà còn vì tất cả những gì họ đã trải qua. Mọi thứ đều liên quan đến sự lựa chọn của cậu. Mỗi quyết định có thể thay đổi tất cả.
Hạ quay lại nhìn vào cánh cổng đã mở, bước đi vững vàng về phía trước. Trong lòng cậu, một ngọn lửa quyết tâm bùng lên, và cậu biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng cậu đã sẵn sàng đối diện với tất cả.
---