Ánh Mắt Trong Đêm

Chương 13: Bí Mật Bị Lãng Quên

Khi bóng dáng của người đàn ông kia biến mất trong không gian tối tăm, Hạ và Lâm không có thời gian để thở phào nhẹ nhõm. Không gian xung quanh họ vẫn đầy sự căng thẳng, và dù họ đã phá vỡ một phần của sự kiểm soát, nhưng một nỗi lo sợ khác lại dần dần xâm chiếm tâm trí họ. Liệu kẻ đó có thật sự biến mất, hay chỉ là một phần của trò chơi mà hắn dựng lên để thử thách họ?

Lâm bước đến gần Hạ, ánh mắt không còn sự nghi ngờ như trước, nhưng vẫn đầy quyết tâm. "Chúng ta chưa thể thắng. Điều này mới chỉ là một bước tiến trong hành trình dài."

Hạ không trả lời ngay, nhưng trong lòng cậu đang dâng lên một cảm giác không yên. Cậu không còn là người yếu đuối của ngày xưa, nhưng những thử thách mà họ phải đối mặt ngày càng phức tạp hơn. Đặc biệt là khi cậu bắt đầu nhận ra rằng, có thể họ đã lạc vào một thế giới mà không phải mọi thứ đều nằm trong tay của con người.

"Anh nói đúng." Hạ thở dài, ánh mắt dừng lại trên mảnh giấy mà họ vừa sử dụng. "Nhưng tôi không thể ngừng cảm thấy như chúng ta đang đi vòng quanh một cái gì đó mà chúng ta không hiểu rõ."

Lâm gật đầu. "Cái gì đó mà chúng ta không hiểu rõ... đúng vậy. Nhưng đó chính là điều mà chúng ta phải tìm ra. Nếu không, chúng ta sẽ không bao giờ thoát khỏi trò chơi này."

Hạ nhìn vào mảnh giấy đã bị rách một phần, những ký tự kỳ lạ vẫn sáng lên, như thể mảnh giấy ấy có một năng lượng riêng biệt. "Anh nghĩ chúng ta có thể tìm ra những ký tự này ở đâu không?"

Lâm chăm chú nhìn mảnh giấy. "Có thể chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời ở những nơi chúng ta chưa từng nghĩ tới. Hắn ta chắc chắn đã để lại dấu vết ở một nơi nào đó."

Hạ và Lâm không nói thêm nữa, nhưng cả hai biết rằng hành trình của họ vẫn chưa kết thúc. Mỗi bước đi đều đưa họ vào một cuộc chơi nguy hiểm, nơi không có chỗ cho sự sai lầm.

---

Trong những ngày tiếp theo, họ tiếp tục cuộc hành trình của mình, tìm kiếm những manh mối, những dấu vết có thể giúp họ giải mã những ký tự kỳ lạ trên mảnh giấy. Nhưng không dễ dàng gì, những thử thách mà họ phải đối mặt ngày càng phức tạp hơn. Đôi lúc, cả hai phải chiến đấu với chính những nỗi sợ hãi trong lòng mình, khi mà mọi thứ dường như đã vượt ra khỏi khả năng kiểm soát.

Một ngày nọ, khi họ bước vào một ngôi nhà cũ, lạc lõng giữa khu rừng tối tăm, Hạ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cậu nhìn quanh và thấy mọi thứ xung quanh mình dường như đang thay đổi. Những bóng đen lượn lờ, và không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.

"Anh cảm thấy không ổn không?" Hạ quay sang Lâm, giọng nói đầy lo lắng.

Lâm nhìn xung quanh, đôi mắt anh sắc bén và cảnh giác. "Tôi cảm thấy có cái gì đó đang theo dõi chúng ta. Cẩn thận."

Hạ cố gắng kiềm chế nỗi sợ đang dâng lên trong mình. Cậu cảm nhận được một sự thay đổi kỳ lạ trong không gian này. Những bức tranh trên tường, những đồ vật cũ kỹ dường như đang quan sát họ, và có một cảm giác như những bức tường đang dần dần thu hẹp lại.

"Chúng ta phải ra ngoài, ngay bây giờ!" Hạ thốt lên, nắm chặt tay Lâm, kéo anh đi.

Nhưng khi họ chạy ra cửa, một tiếng động vang lên từ phía sau. Cánh cửa chính đã đóng sập lại, không thể mở ra được. Lâm vội vàng thử những cánh cửa khác, nhưng tất cả đều bị khóa chặt.

"Chuyện quái gì vậy?" Hạ hoảng hốt, không hiểu tại sao họ lại bị mắc kẹt ở đây.

"Không phải chúng ta bị khóa lại, mà là chúng ta bị lôi vào một không gian khác." Lâm nói, giọng anh đầy lo lắng. "Đây không phải là thực tế, Hạ."

Hạ nhìn anh, không hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì. "Ý anh là sao?"

"Chúng ta đang ở trong một ảo giác." Lâm giải thích. "Có thể người đàn ông kia đã sử dụng một phép thuật để đưa chúng ta vào một không gian không có thực. Đây là một phần trong trò chơi của hắn."

Hạ cảm thấy lạnh sống lưng. "Vậy làm sao để thoát ra được?"

Lâm nhìn xung quanh, ánh mắt anh dừng lại trên một bức tranh treo trên tường. "Có thể bức tranh này có liên quan đến cách chúng ta thoát ra khỏi đây."

Hạ tiến lại gần bức tranh, đôi mắt cậu tập trung vào những chi tiết kỳ lạ trong đó. Đó là một bức tranh mô tả một cánh cổng kỳ diệu, với những ký tự giống hệt những gì họ đã thấy trên mảnh giấy. Cậu không chắc chắn, nhưng bức tranh này có vẻ như là một phần của câu đố mà họ cần phải giải.

“Lâm, anh nhìn cái này xem.” Hạ nói, chỉ vào bức tranh.

Lâm bước lại gần, ánh mắt anh lướt qua bức tranh trong vài giây. "Đúng là những ký tự này giống với những gì trên mảnh giấy. Có thể bức tranh này là bản đồ dẫn chúng ta tới cánh cửa thực sự."

Họ không nói gì thêm, mà ngay lập tức bắt tay vào việc giải mã. Cùng nhau, họ tìm ra cách để kích hoạt những ký tự trong bức tranh, sử dụng những manh mối mà họ đã thu thập được. Sau vài phút căng thẳng, một cánh cửa đột ngột mở ra trong không gian. Hạ và Lâm nhìn nhau, biết rằng họ đã tìm ra lối thoát.

---