Ánh Mắt Trong Đêm

Chương 12: Đoạn Kết Chưa Chắc Chắn

Hạ và Lâm đứng ở một không gian hoàn toàn khác biệt. Cánh cửa mà họ vừa bước qua không chỉ mở ra một căn phòng mới mà là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Không khí trong lành và mát mẻ, nhưng lại có một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm. Cả hai nhìn nhau, đôi mắt đầy sự nghi hoặc, không biết liệu đây có phải là sự tự do mà họ đã tìm kiếm hay chỉ là một cái bẫy khác.

Lâm không nói gì, nhưng ánh mắt anh vẫn sắc bén như mọi khi. Anh nhìn xung quanh, dò xét từng ngóc ngách của không gian này. Hạ đứng bên cạnh, cố gắng lấy lại hơi thở. Cậu cảm thấy như mình vừa thoát khỏi một cơn ác mộng, nhưng cũng cảm nhận được một sự ngột ngạt khó tả đang đè nặng lên l*иg ngực.

“Chúng ta phải cẩn thận.” Lâm nói, giọng anh trầm thấp và nghiêm túc. “Nơi này có vẻ an toàn, nhưng đừng vội mừng. Có thể đây chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn.”

Hạ gật đầu, cố gắng bình tĩnh. “Anh nghĩ hắn sẽ tiếp tục truy đuổi chúng ta sao?”

Lâm không trả lời ngay lập tức, mà bước tới một chiếc bàn gỗ cũ kỹ đặt ở góc phòng. Trên bàn có một chiếc hộp nhỏ, được khóa lại bằng một ổ khóa kỳ lạ. Lâm cẩn thận tiếp cận chiếc hộp, quan sát chiếc khóa. "Đây chắc chắn là một thứ quan trọng," anh nói, "có thể là một mảnh ghép còn thiếu trong câu chuyện này."

“Vậy chúng ta phải mở nó à?” Hạ hỏi, hơi lo lắng.

Lâm không trả lời, mà chỉ lắc đầu. Anh đã quá quen với những tình huống này, khi một vật thể đơn giản bỗng trở nên quan trọng đến mức không thể bỏ qua. Lâm ngồi xuống, tay rút ra một dụng cụ nhỏ mà anh đã mang theo từ trước, bắt đầu tháo gỡ ổ khóa. Hạ đứng im lặng nhìn anh, trong lòng lo lắng không biết những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Khi ổ khóa cuối cùng được mở ra, Lâm từ từ mở nắp hộp. Bên trong là một mảnh giấy cũ, đã ngả vàng theo thời gian. Những dòng chữ trên giấy không phải là ngôn ngữ mà họ từng thấy, mà là một ký tự kỳ lạ, những con chữ không thể dịch ra bằng bất kỳ ngôn ngữ nào của loài người.

“Đây là gì?” Hạ hỏi, cố gắng hiểu ý nghĩa của những ký tự đó.

Lâm lặng lẽ xem xét mảnh giấy, mắt anh nheo lại, như đang cố gắng tìm ra một manh mối nào đó. “Đây là một phần trong câu thần chú mà hắn đã sử dụng để tạo ra vòng lặp,” anh nói, giọng đầy nghi hoặc. “Có thể mảnh giấy này sẽ giúp chúng ta giải mã toàn bộ sự việc.”

Hạ cảm thấy một sự lo lắng dâng lên trong lòng. Cậu bắt đầu cảm thấy không phải họ chỉ đang trốn chạy, mà là đang bước vào một trò chơi mới mà họ không hề chuẩn bị trước. “Vậy chúng ta phải làm gì với nó?”

“Chúng ta sẽ tìm cách dịch nó.” Lâm đáp, ánh mắt anh quyết đoán. “Chắc chắn mảnh giấy này không phải ngẫu nhiên. Nó là chìa khóa để giải quyết mọi chuyện.”

Khi Lâm cẩn thận gấp mảnh giấy lại, một tiếng động lớn đột ngột vang lên, làm cả hai quay lại. Cánh cửa mà họ vừa bước qua bỗng nhiên đóng sập lại, khiến không gian trở nên im lặng đến lạ thường. Một âm thanh kỳ lạ, giống như một tiếng cười vang vọng trong không khí. Hạ và Lâm lập tức đứng sẵn sàng, chuẩn bị đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào.

Một bóng đen xuất hiện từ giữa không gian mờ mịt. Hạ không thể nhìn rõ gương mặt của người đó, nhưng cảm giác lạnh lẽo, kỳ dị từ bóng dáng ấy khiến cậu rùng mình. Người đó tiến lại gần, và giọng nói quen thuộc lại vang lên. “Các ngươi nghĩ có thể thoát khỏi ta dễ dàng như vậy sao?”

Lâm không giấu nổi sự căng thẳng. “Là ngươi,” anh lạnh lùng nói. “Ngươi là người đã tạo ra tất cả những điều này.”

Bóng đen đó từ từ bước ra khỏi bóng tối, và Hạ có thể nhận ra đó chính là người đàn ông mà họ đã đối mặt trước đây. Hắn không còn che giấu khuôn mặt nữa, và giờ đây Hạ có thể thấy rõ từng chi tiết. Đôi mắt hắn sáng rực, như thể chứa đựng cả một thế giới bí ẩn và nguy hiểm.

“Đúng vậy,” hắn cười, giọng nói đầy ngạo nghễ. “Ta chính là người đứng sau tất cả. Và các ngươi vẫn chưa hiểu hết trò chơi này đâu.”

Hạ và Lâm nhìn nhau, một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng. “Ngươi muốn gì?” Hạ hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Hắn chỉ cười, tiếng cười ấy vang lên như một bản nhạc ma quái. “Ta không muốn gì cả. Ta chỉ muốn xem các ngươi có đủ sức mạnh để phá vỡ vòng lặp này không. Và nếu các ngươi không thể làm được, thì chính các ngươi sẽ trở thành một phần của nó.”

Lâm bước lên một bước, ánh mắt không hề dao động. “Chúng ta sẽ không chịu khuất phục. Ngươi có thể tạo ra vòng lặp, nhưng không thể điều khiển tâm trí của chúng ta.”

Hắn nhìn họ, đôi mắt sáng rực đầy vẻ khinh miệt. “Các ngươi thật sự nghĩ mình có thể chiến thắng sao? Ta đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần, và các ngươi vẫn không thể thay đổi được kết quả. Các ngươi chỉ là những con cờ trong trò chơi của ta, và cuối cùng, tất cả sẽ quay lại với điểm bắt đầu.”

Một luồng ánh sáng mạnh mẽ đột ngột phát ra từ cơ thể hắn, và không gian xung quanh lại bắt đầu thay đổi. Hạ và Lâm nhanh chóng phản ứng, lập tức lùi lại một bước. Nhưng lần này, không phải là một cuộc tấn công trực diện như trước. Thay vào đó, không gian bắt đầu biến dạng, mọi thứ xung quanh họ như muốn nuốt chửng họ vào trong.

“Cẩn thận!” Lâm kêu lên, kéo Hạ về phía anh. “Đây là một phép thuật không gian. Hắn đang tạo ra một ảo giác, chúng ta không thể tin vào những gì mình thấy.”

Hạ không kịp nói gì, bởi một làn sóng năng lượng mạnh mẽ lại ập đến. Cảm giác như họ đang bị xoáy vào một vòng xoáy vô tận. Mọi thứ xung quanh họ thay đổi không ngừng, nhưng Hạ cảm thấy một cảm giác quen thuộc trong lòng. Cậu nhớ lại những ký tự trên bức tường trước đó, và như thể một thứ gì đó trong đầu cậu vừa bật sáng.

“Lâm!” Hạ hét lên. “Cậu nhớ không? Những ký tự ấy… chúng ta phải sử dụng chúng.”

Lâm không nói gì, nhưng ánh mắt anh như đã hiểu ra. Cả hai cùng nắm chặt tay nhau, và trong khoảnh khắc, họ dồn hết sức lực vào những ký tự trên mảnh giấy. Những ký tự bắt đầu sáng lên, và không gian xung quanh họ dần dần thay đổi. Lần này, họ không bị cuốn vào vòng xoáy nữa, mà chính họ là người điều khiển dòng chảy của không gian.

Người đàn ông kia hét lên trong cơn giận dữ khi hắn nhận ra điều gì đang xảy ra. “Các ngươi không thể làm được!” hắn gào thét.

Nhưng đã quá muộn. Những ký tự kỳ lạ trên mảnh giấy của Lâm và Hạ tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ, xé tan không gian ảo giác mà hắn tạo ra. Cùng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên, và bóng dáng của người đàn ông kia từ từ tan biến, như một ảo ảnh bị xóa bỏ.