Hạ và Lâm đứng đối diện với người đàn ông bí ẩn. Ánh sáng trong căn phòng vẫn mờ mịt, khiến bóng dáng của hắn càng trở nên huyền bí và đáng sợ. Mặc dù không thể nhìn rõ mặt hắn, nhưng đôi mắt sáng rực ẩn dưới chiếc mũ rộng vành vẫn như thiêu đốt không gian, khiến cả hai không thể rời mắt. Cả căn phòng dường như đang bóp nghẹt mọi hơi thở, và mỗi bước đi của họ như đang tiến vào một vực thẳm không đáy.
Lâm vẫn không rời mắt khỏi người đàn ông, tay nắm chặt lấy tay Hạ. Mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt anh đầy quyết tâm. “Đừng để hắn điều khiển cảm xúc của chúng ta. Chúng ta phải giữ vững tinh thần.”
Hạ không thể che giấu sự hoang mang trong lòng. “Lâm, anh có thật sự nghĩ chúng ta có thể làm được không? Chúng ta chỉ là những con cờ trong trò chơi của hắn, làm sao thoát khỏi đây?”
Người đàn ông đứng trước mặt họ khẽ mỉm cười, giọng hắn đầy vẻ khinh miệt. “Các ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ngay từ lúc các ngươi bước vào vòng lặp này, mọi thứ đã được định đoạt. Các ngươi chỉ là những phần tử trong trò chơi của ta, và giờ các ngươi muốn thoát ra? Không dễ dàng vậy đâu.”
Lâm siết chặt tay Hạ hơn, ánh mắt anh cứng rắn. “Vậy ngươi muốn gì?”
“Chỉ đơn giản là các ngươi phải chấp nhận số phận của mình.” Người đàn ông đáp, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo. “Các ngươi có thể ra đi, nhưng sẽ phải trả giá bằng chính sự tồn tại của mình.”
Hạ cảm thấy một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Cậu quay sang nhìn Lâm, đôi mắt hai người giao nhau trong một khoảnh khắc đầy quyết tâm. Họ không thể để mình bị cuốn vào trò chơi của kẻ này.
“Chúng ta sẽ không chấp nhận điều đó.” Lâm kiên quyết. “Nếu đây là trò chơi của ngươi, thì chúng ta sẽ là những người kết thúc nó.”
Người đàn ông nở một nụ cười nhếch mép. “Ngươi nghĩ sao về điều đó, Hạ? Ngươi có thực sự tin rằng mình có thể chiến đấu với số phận không?”
Hạ cắn chặt môi, không để cảm xúc bộc lộ ra ngoài. “Tôi không tin vào số phận. Chúng tôi sẽ tự quyết định tương lai của mình.”
Ngay khi lời nói của Hạ vang lên, không gian trong căn phòng thay đổi. Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên các bức tường, ánh sáng mờ ảo từ những chiếc đèn l*иg lấp lánh dần dần biến mất. Cảm giác như mọi thứ đang rung chuyển, và mọi thứ xung quanh họ dường như đang tan rã. Người đàn ông đứng đó không có vẻ gì là lo lắng, ngược lại, hắn mỉm cười như thể tất cả mọi thứ đều đang nằm trong tay hắn.
“Thật sự ư?” Hắn cười, đôi mắt lạnh lẽo. “Ngươi nghĩ chỉ với lời nói, các ngươi có thể thoát khỏi đây sao? Đây không phải là câu chuyện mà các ngươi có thể thay đổi. Các ngươi không thể chiến thắng tôi.”
Lâm tiến lên một bước, ánh mắt không hề dao động. “Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng.”
Bất ngờ, người đàn ông vung tay, và một làn sóng ánh sáng mạnh mẽ từ cơ thể hắn đập vào không gian, làm căn phòng xung quanh họ bùng lên ánh sáng chói lọi. Hạ và Lâm không kịp phản ứng, cả hai bị hất văng ra xa. Hạ rơi xuống đất, cảm thấy cơ thể nặng nề, như thể bị đè nén bởi một lực lượng vô hình. Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng mọi thứ xung quanh cứ xoay tròn như thể không còn trọng lực.
“Cảm nhận đi,” giọng người đàn ông vang lên, đầy vẻ đắc thắng. “Đây là cách mà các ngươi phải trả giá.”
Hạ và Lâm không còn đường lui. Hạ cố gắng thu hết sức lực để đứng lên. Cậu nhận ra rằng trong tình huống này, họ không thể chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà phải tìm ra điểm yếu của kẻ này. Lâm đứng cạnh, cũng cố gắng tìm kiếm một cách để phản kháng.
Lâm nhìn Hạ, ánh mắt anh như muốn truyền tải một quyết tâm mạnh mẽ. “Cậu nhớ không? Những ký tự trên bức tường. Đó là chìa khóa.”
Hạ nhìn anh, và trong khoảnh khắc, cậu nhận ra. Những ký tự kỳ lạ trên bức tường không phải là ngẫu nhiên. Chúng là những dấu hiệu chỉ dẫn, những phần của một lời nguyền mà họ cần phải giải mã. Đó chính là bí mật duy nhất để phá vỡ vòng lặp này.
Lâm và Hạ đồng loạt chạy về phía những bức tường, nơi những ký tự sáng lên như đang gọi mời. Khi họ đặt tay lên những vết nứt, những ký tự trên tường bắt đầu sáng lên và chuyển động như đang tạo thành một câu thần chú. Một sức mạnh vô hình dường như đang cuốn lấy họ, kéo họ vào trung tâm của căn phòng.
“Chúng ta phải phá vỡ câu thần chú này.” Lâm nói, giọng anh vẫn không hề dao động. “Hạ, cậu làm theo tôi. Cùng nhau.”
Hạ không nói gì, chỉ gật đầu và bắt đầu làm theo. Cả hai đứng gần nhau, tay vẫn đặt trên các ký tự, cảm nhận được sự thay đổi trong không gian. Càng lúc càng có một lực lượng mạnh mẽ từ các ký tự, như thể một cánh cửa vô hình đang được mở ra.
Kẻ đàn ông đứng đối diện nhìn họ, vẻ mặt thay đổi khi nhận ra có điều gì đó không ổn. “Các ngươi làm gì vậy?” Hắn hét lên, giọng đầy căm phẫn.
Một cơn gió mạnh mẽ bắt đầu thổi vào căn phòng, khiến mọi thứ xung quanh bắt đầu biến mất. Không gian vặn vẹo, và người đàn ông đứng đó cũng bắt đầu tan ra như một làn khói đen. Sự kiểm soát của hắn dường như đang dần bị phá vỡ.
Hạ và Lâm tiếp tục duy trì, không dám dừng lại. Một âm thanh vang lên, như thể một chiếc khóa lớn đang được mở ra. Lập tức, một cánh cửa lớn xuất hiện trước mặt họ, mở ra một không gian sáng sủa, không còn u ám như trước. Họ biết rằng đây là cơ hội duy nhất.
Cả hai lao về phía cánh cửa, và khi họ bước qua, mọi thứ xung quanh bỗng dưng dừng lại. Cảm giác như một cơn ác mộng đã kết thúc, và Hạ và Lâm cuối cùng cũng thoát khỏi cái vòng lặp đáng sợ đó.
Khi họ bước ra ngoài, không gian xung quanh không còn mờ mịt nữa. Mọi thứ trở nên sáng rõ, và một cảm giác tự do ngập tràn trong lòng họ.
Nhưng, Hạ không thể không cảm thấy một sự lo âu. Liệu đó đã phải là kết thúc thật sự hay chưa? Còn quá nhiều điều chưa rõ, và cả hai biết rằng con đường phía trước vẫn còn đầy rẫy thử thách.