“Dù sao những kiểm tra khác cũng đã làm, bằng không, cô...... Giúp tôi kiểm tra một chút thôi, không phải cô cũng...... Có kinh nghiệm sao.”
“Thứ sáu tôi mới khám bệnh." Giang Nhược Mân ngược lại không sao cả, dù sao cũng là khám bệnh cho người bệnh, không có gì khác nhau.
“Vậy khi nào thì cô có thể khám vào cuối tuần? Bình thường xin nghỉ cũng có chút phiền phức.”
Giang Nhược Mân suy nghĩ lại lịch làm việc tháng này, hình như không có lịch khám cuối tuần, "Vậy phỏng chừng phải tháng sau.”
“Vậy...... Hay là quên đi, tôi không muốn khám nữa, sợ đau.”
Dù sao rút máu cũng sợ thành như vậy, Giang Nhược Mân bất đắc dĩ thở dài, "Đến nhà tôi đi, mặc dù không có công cụ gì, nhưng cũng có thể kiểm tra đơn giản một chút.”
Tuy rằng Lý Hiểu Vân luôn cảm thấy như vậy giống như có chỗ nào là lạ, nhưng nghĩ so với bị bác sĩ nam hoặc là người không quen biết kiểm tra, sẽ ít xấu hổ và lúng túng hơn một chút, vì thế gật đầu đáp ứng.
Nhà Giang Nhược Mân cách bệnh viện không xa lắm, hai người rất nhanh đã tới, vừa vào cửa cởϊ áσ khoác thay giày, cô liền đi đến phòng vệ sinh rửa tay chuẩn bị găng tay, "Cô chờ tôi một chút.”
“Ừ.”
“Đến phòng ngủ đi.” Giang Nhược Mân rất nhanh liền rửa tay xong, trong nhà khẳng định không thể so với bệnh viện, cũng không có quá nhiều đồ có thể chuẩn bị.
Đi vào phòng ngủ Lý Hiểu Vân mới cảm thấy như vậy giống như càng xấu hổ hơn, hai người đều thích phụ nữ, ở trong phòng ngủ, sau đó còn muốn... Không dám nghĩ nhiều, mặt đều muốn cháy lên.
Nhưng Giang Nhược Mân hoàn toàn một bộ thái độ giải quyết việc chung, thẳng lưng cất bước vào phòng ngủ, thần sắc đặc biệt tự nhiên, "Nằm trên giường, quần cởi một chân. Nào, tách chân ra một chút. Thả lỏng một chút. Không có việc gì, tôi thả một ngón tay để cô thích ứng trước đã, cô không thả lỏng một chút thì sẽ đau đấy."
Lý Hiểu Vân cứ như vậy nằm ở trên giường xấu hổ níu lấy góc áo, vẻ mặt mơ hồ, chỉ có thể nghe đối phương chỉ đạo động tác, thân thể thình lình bị tiến vào như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng lại.
Giang Nhược Mân còn cố ý dịu dàng hơn một chút, động tác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc cô làm việc nội chẩn cho sản phụ cũng chưa từng nói nhiều như vậy, dù sao cũng tới bệnh viện, vô luận là khám bệnh hay là làm kiểm tra, nào có một chút cũng không đau, cô chỉ có thể tận lực làm cho những đau đớn này giảm bớt một chút mà thôi.
Ngón tay cũng ở trong đó dò xét, Giang Nhược Mân đặc biệt nghiêm túc nói với cô ấy, "Hình như cổ tử ©υиɠ có thịt tức, cô tốt nhất nên đi bệnh viện xem lại, tôi không có dụng cụ, không nhìn thấy.”
"Ui --" Bởi vì động tác của cô, Lý Hiểu Vân hít một hơi, dưới thân có chút đau.
“Đau?" Giang Nhược Mân dừng động tác một chút.
“Ừm…” Giờ phút này Lý Hiểu Vân cảm giác mình dường như không khác gì so với ở trong bệnh viện, lúc trước đại khái là mình thật sự suy nghĩ quá nhiều, có lẽ bác sĩ khoa phụ sản đối với những chuyện này thật sự đã đến trình độ chết lặng, có thể đều là lãnh cảm hay không chứ.
"Chịu đựng đi, sắp xong rồi." Nếu đã kiểm tra, đương nhiên phải kiểm tra tỉ mỉ một chút, đầu ngón tay lại linh hoạt xoa xoa chạm đến, "Trực tràng trong ổ đại tiện của cô có chút cứng, có phải gần đây táo bón hay không?"
“..." Có lẽ đi bệnh viện kiểm tra sẽ không lúng túng đến như vậy.
Mới vừa kiểm tra xong, Giang Nhược Mân ném đi găng tay dùng một lần, rửa tay xong đi ra, liền thấy đối phương không nói một lời mặc quần vào chuẩn bị rời đi, "Không ngồi thêm một lát nữa?"
“Không, còn có chút việc." Bộ dáng rất vội vã rời đi.
???? Giang Nhược Mân bày ra vẻ mặt không hiểu chuyện chi, tâm tư phụ nữ thay đổi cũng quá nhanh, sao nói đi là đi vậy.
Vừa đi, hai người liền không liên lạc nữa, Giang Nhược Mân hoàn toàn không biết đã xảy ra tình huống gì.
---------------
Giang Nhược Mân: ???? [Vẻ mặt bối rối]