“Ha ha ha ha ha ha ha!” Cách điện thoại đều có thể cảm nhận được bộ dáng đã sắp cười đến sốc hông của đối phương giờ phút này, "Không được, cười chết mình rồi! Sao cậu có thể tài như vậy, đều đã đến trên giường nhà cậu, cậu lại chỉ làm một bài kiểm tra cho người ta?”
“Nếu không thì sao?" Giang Nhược Mân mới không có tư tưởng xấu xa như bạn thân mình.
"Không làm cái khác cũng được, vậy cậu cũng không thể sờ đại tiện của người ta chứ, sờ thì sờ, cậu đừng nói ra chứ." Vừa nghĩ tới chuyện giữa hai người mà Giang Nhược Mân đã nói với mình vừa nãy, Văn Tịnh thật muốn bị cười chết, "Ha ha ha ha ha ha, thật sự, chuyện này khiến mình cảm thấy mình có thể cười một năm đấy!"
“Cậu có ghê tởm hay không vậy!" Lông mày nhỏ dài xinh đẹp của Giang Nhược Mân đều muốn vặn lại, "Mình đây không phải tốt bụng nhắc nhở một chút sao.”
"Hai người không thích hợp, vẫn là thôi đi, ngày nào đó gặp được người thích hợp sẽ giới thiệu cho cậu một người. Ai, mình nói, sao cậu lại đáng yêu như vậy? Sẽ không có ai có thể khai quật cậu được sao?" Văn Tịnh thật sự cảm thấy bạn thân của mình nhiều khi thật thú vị, chỉ không được đầy đủ đều che dấu ở bên dưới bề ngoài lạnh nhạt đó, con người cô lại quá im quá bị động, chính mình quen biết cô mười mấy năm mới chậm rãi khám phá ra, người bình thường lui tới, cũng rất khó trong thời gian ngắn khiến cô mở rộng cửa lòng.
“Không nói nữa, phiền muốn chết, không cần giới thiệu cho mình nữa, một mình rất tốt." Nhiều năm như vậy cô cũng đã quen độc lai độc vãng, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, ít đi rất nhiều chuyện phiền toái.
“Vậy nói với cậu chút chuyện đứng đắn nè, mẹ mình và mẹ chồng mình vẫn luôn thúc đẩy sinh con, hai tụi mình dự định nhanh chóng sinh con chặn miệng mấy bà ấy lại." Gần đây Văn Tịnh bị thúc giục quả thực đau đầu muốn chết, hai năm trước còn chỉ là mỗi khi liên hoan mừng năm mới mới đề cập tới, hai năm nay bởi vì tuổi tác không ngừng tăng lên, cơ hồ mỗi ngày bị thúc giục sinh con, y hệt lúc thúc giục kết hôn.
Nói đến chuyện đứng đắn, Giang Nhược Mân mới nhịn xuống không cúp điện thoại, "Hai ngươi? Sinh thế nào? Coi như cậu có thể làm được, anh ta có thể làm sao? Hay là ống nghiệm?"
"Dù sao khẳng định không có khả năng hai tụi mình làm cái gì cả, mình thật sự là thuần thuần thích phụ nữ, anh ta cũng thuần thuần thích đàn ông, hai người ngủ ở trên một cái giường đều sẽ xấu hổ chết được, càng miễn bàn làm chuyện kia. Thụ tinh ống nghiệm chúng mình cũng đã tìm hiểu được một chút, rất đắt, lại suy nghĩ một chút đi."
“Thì ra kết hôn hình thức cũng phiền phức như vậy, hoặc là các cậu thử thụ tinh nhân tạo xem, tương đối rẻ hơn rất nhiều, nhưng phải đến bệnh viện lớn một chút, bệnh viện tụi mình không có cái này.”
“Đúng vậy, còn không bằng năm đó trực tiếp come out, xong hết mọi chuyện." Trong mắt Văn Tịnh, kết hôn hình thức đại khái so với áp lực come out không phân cao thấp.
“Come out cũng không khá hơn chút nào." Đối với Giang Nhược Mân luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế mà nói, lần duy nhất đầu óc nóng lên, tạo thành hậu quả cũng cực kỳ nghiêm trọng, tình cảnh năm đó come out cô thật sự không muốn nhớ lại, cũng may từ nhỏ Giang Nhược Mân đã sống cùng ba, đối với tình thân ngược lại không có quá nhiều ỷ lại, thoát khỏi sự quản giáo gần như nghiêm khắc của ba cho tới nay, độc lập đi ra ngược lại cảm thấy thoải mái.
Văn Tịnh cảm thấy tính tình lãnh đạm của bạn thân mình, tuyệt đối là di truyền từ ba cô, ba Giang làm bác sĩ ngoại khoa, từ nhỏ đã ký thác kỳ vọng cao vào Giang Nhược Mân, cho nên yêu cầu đối với cô đặc biệt nghiêm khắc, tuy rằng chưa bao giờ đánh chửi cô, nhưng thủ đoạn bạo lực lạnh lùng kia tựa hồ càng làm cho lòng người run rẩy.
Năm ấy khi Giang Nhược Mân come out với người nhà, ba cô thế nhưng động thủ, đêm đó liền đuổi cô ra khỏi nhà, nếu không phải ngày đó Văn Tịnh thu lưu cô, phỏng chừng sẽ lưu lạc đầu đường, bình thường ngay cả các loại cảm xúc cũng cực ít biểu lộ ra, lại tựa vào đầu vai mình khóc đến hơn nửa đêm, cũng thật làm cho người ta đau lòng muốn chết.
“Tết năm nay cậu cũng không về thăm ba cậu à? Đã mấy năm không về rồi." Kỳ thật sau đó ba Giang gián tiếp qua phương thức liên lạc của Văn Tịnh, hỏi thăm tình huống của Giang Nhược Mân một chút, nhưng cuối cùng sau khi biết được con gái vẫn "Không biết hối cải", tựa hồ quyết tâm muốn đoạn tuyệt quan hệ, giận dỗi thật sự không liên lạc nữa.
“Phải trực ban, hơn nữa ông ấy cũng không muốn gặp mình, trở về làm gì, tất cả mọi người đều buồn bực.”
“Ai, quên đi, cậu cảm thấy vui vẻ là tốt rồi.”
"Được rồi, không nói chuyện nữa, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi." Giang Nhược Mân có chút phiền muộn cất điện thoại di động, còn chưa tới thời gian khám bệnh buổi chiều, vì thế cô đút hai tay ở trong túi trở về văn phòng, tựa vào trong ghế, một tay xoay bút, suy nghĩ rối bời.
Những đồng nghiệp khác đi ra ngoài ăn cơm vẫn chưa trở về, lúc này trong phòng làm việc chỉ có Giang Nhược Mân, cửa khép hờ nhẹ nhàng bị đẩy ra, có người thò đầu vào, thấy trong phòng làm việc chỉ có Giang Nhược Mân, lúc này mới đẩy cửa thẳng lưng đi vào, "Ăn cơm chưa?”
Nghe thấy giọng nói, Giang Nhược Mân ngẩng đầu, thấy người tới, cảm giác đầu đau hơn một chút, "Ăn rồi.”
Vào cửa là một người phụ nữ mặc đồng phục y tá, đưa tay từ sau lưng ra cho cô, "Tôi mang táo cho cô.”
“Cám ơn." Giang Nhược Mân khẽ nhíu mày nhận lấy quả táo.
Tiểu y tá kéo qua một cái ghế, tách chân cưỡi ngồi ở trên đó, hai tay khoát ở trên lưng ghế, vừa cười vừa nói, "Hôm nay có bận hay không?"
“Bận." Giang Nhược Mân cầm bút, làm bộ bận rộn viết bệnh án, kết quả bút trong tay lại bị người bên cạnh rút đi, "Thôi đi, hôm nay cô ra phòng khám, bận cái gì chứ.”