Lần trước sau khi hai người xem phim, Giang Nhược Mân còn tưởng rằng đối phương cũng sẽ không liên lạc với mình nữa, bởi vì cô cảm giác đối phương có chút không quá hăng hái, ai biết buổi tối đối phương liền gửi tin nhắn cho mình, nói tuần sau phải làm kiểm tra, còn phải lấy máu, sợ đau gì gì đó.
“Lấy máu mà đã thấy đau? Vậy cô còn làm kiểm tra phụ nữ như thế nào?" Lời văn của Giang Nhược Mân quả thực cũng là thấy chữ như mặt, người đối diện chỉ mới nhìn chữ, cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng mặt không chút thay đổi nói ra những lời này của cô.
“..." Đây là đang an ủi người khác sao?!
“Không sao đâu, thả lỏng một chút, cũng không đau như vậy." Lời này miễn cưỡng xem như an ủi.
Cuối cùng Giang Nhược Mân vẫn đáp ứng cùng cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, chẳng qua Giang Nhược Mân cảm thấy điều kiện của đơn vị mình có hạn, đề cử cô ấy đi bệnh viện lớn hơn một chút có thể kiểm tra toàn diện hơn một chút.
Vừa tới cửa bệnh viện, Giang Nhược Mân cũng cảm giác tay áo bị người túm, bộ dáng sợ hãi làm cho người ta nhịn không được sinh ra chút trìu mến, nhất là lúc đi lấy máu, Lý Hiểu Vân lại càng kéo tay cô.
Giang Nhược Mân đứng ở bên cạnh cô ấy, thấy cô ấy ngồi ở trước cửa sổ lấy máu, nhìn cũng không dám nhìn, vẫn luôn nghiêng đầu về phía mình, vì thế cầm tay cô ấy nhẹ nhàng bóp bóp, "Không đau đâu.”
“Đã lấy xong rồi, có phải không đau chút nào không~" Động tác của cô y tá đối diện vô cùng lưu loát, rất nhanh đã lấy xong, ôn nhu cười nói, "Ấn tăm bông một chút.”
Vừa nói xong, Lý Hiểu Vân lại không đưa tay, quay đầu xin giúp đỡ từ Giang Nhược Mân, "Tôi sợ máu, cô giúp tôi ấn nha.”
Đuôi lông mày Giang Nhược Mân co rúm hai cái, mặc dù cảm thấy đối phương hơi làm quá, nhưng vẫn đưa tay giúp cô ấn lên miếng bông gòn, tay kia giúp cô cầm áo khoác.
Thật ra Bùi Mạch Nhiên vừa nhìn đã nhận ra Giang Nhược Mân, tuy rằng kiểu dáng quần áo đã thay đổi, nhưng vẫn là màu xám đen, cắt may tất cả đều thuộc loại đơn giản lưu loát, mang theo chút vẻ đẹp trung tính lạnh lùng xa cách, làm cho người ta ấn tượng rất sâu sắc.
Nhìn cô chăm sóc bạn bè đặc biệt chu đáo, không giống với ấn tượng đầu tiên của cô, quan hệ của các cô ấy thật tốt.
Cảm giác được ánh mắt của cô y tá lấy máu kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Giang Nhược Mân, đến hành lang ngồi ở trên ghế dài, cô hỏi, "Cô quen biết cô y tá vừa nãy à?"
“Hửm? Người nào?" Giang Nhược Mân phản ứng một hồi, cô cũng không có chú ý vừa rồi có thấy qua người quen nào.
“Lấy máu cho tôi ấy.”
“Không biết.”
“Vừa rồi cô ấy vẫn luôn nhìn cô." Trực giác của phụ nữ cảm thấy bọn họ nhất định là quen biết.
“Không để ý lắm." Giang Nhược Mân còn cảm thấy cô ấy vẫn rối rắm với vấn đề khó hiểu này mới gọi là kỳ quái đấy.
Lý Hiểu Vân chép miệng, đối với thái độ qua loa như vậy không thể nào hài lòng được, "Nghe nói ở trong bệnh viện, thường xuyên có bác sĩ và tiểu y tá làm chuyện mập mờ, bệnh viện các cô có không?"
“Không biết." Mặc dù luôn có các loại tin đồn, nhưng Giang Nhược Mân chưa bao giờ nhiều chuyện về những thứ này.
Đề tài đã bị nói thành như vậy, Lý Hiểu Vân cũng thật sự là không tiếp nổi nữa, đành phải tiếp tục đi làm kiểm tra, nhưng mà kiểm tra phụ khoa kế tiếp nghe qua khiến cho người ta xấu hổ cùng khϊếp đảm, nhất là cô vốn đã rất sợ đau, nhớ tới Giang Nhược Mân nói kiểm tra kia đau hơn so với rút máu nhiều, liền đánh trống lui binh, "Bằng không thì...... Đừng kiểm tra nữa...... Dù sao hiện tại ngoại trừ dì cả không bình thường, tôi cũng không có chỗ nào không thoải mái cả.”
“Không được, không kiểm tra rõ ràng, cứ như vậy mặc kệ phát triển, cuối cùng trị liệu khó khăn không nói, cũng sẽ càng đau." Giang Nhược Mân đã gặp không ít trường hợp giấu bệnh kiêng thầy thuốc này ở bệnh viện, cô cũng lười khuyên, đã là người trưởng thành, nên chịu trách nhiệm với mình, cô cũng không có nghĩa vụ mỗi ngày dặn dò, ngược lại không muốn nghe thì khuyên thế nào cũng vô dụng.
“Nhưng mà, nhưng đó là bác sĩ nam mà!" Cho dù không đau cũng chịu không nổi.
Giang Nhược Mân không nói gì, chỉ là một kiểm tra mà thôi, "Chỉ là công việc mà thôi, hơn nữa tương đối mà nói, bác sĩ nam ở khoa phụ sản sẽ ôn nhu hơn một chút, có kinh nghiệm sẽ không đau." Trong bệnh viện chính là bác sĩ và người bệnh, các bác sĩ mỗi ngày gặp quá nhiều người, làm sao còn có thể có tâm tư khác.