“Lẩu rất ngon, ăn cái này đi." Dù sao mình ăn cái nồi đó cũng không có gì, đối với sự thông cảm của đối phương, Giang Nhược Mân vẫn rất hưởng thụ, chỉ có điều tính cách này của cô chính là lạnh lùng lãnh đạm, người ngoài nhìn không ra gợn sóng gì từ trên mặt cô.
Bởi vì mới hơn mười giờ, vẫn chưa đến thời gian ăn cơm, cho nên trong quán cũng không có thực khách khác, có vẻ đặc biệt quạnh quẽ, ngoại trừ âm thanh sôi sục trong nồi, trong quán đặc biệt yên tĩnh, ba người ngồi bên bàn trong lúc nhất thời có chút lúng túng, vẫn là dựa vào Văn Tịnh tìm lời nói nổi lên đề tài, trong lòng thầm mắng Giang Nhược Mân chính là một khúc gỗ chết, làm cho mình mệt mỏi như vậy.
Giang Nhược Mân không am hiểu ứng phó nhất chính là loại người hoàn toàn xa lạ mới gặp mặt này, nếu người bệnh gì đó còn được, bình thường hỏi bệnh các loại, lăn qua lộn lại cũng chỉ có bấy nhiêu vấn đề như vậy mà thôi, trao đổi không có chướng ngại gì, nhưng đối mặt với người hoàn toàn không quen thuộc, cô thật sự không biết phải như thế nào mới có thể khơi mào đề tài trò chuyện, cho nên cô rất bội phục Văn Tịnh, đối với người nào cũng có thể trò chuyện nhiệt tình, người này nên đi làm ở bộ ngoại giao mới đúng! Làm khoa viên trong một đơn vị cơ quan thật sự là quá lãng phí nhân tài.
"Cô làm ở bệnh viện nào?" Lý Hiểu Vân vén tóc sang bên tai, sau đó giương mắt đánh giá người ngồi đối diện mình, áo len cổ cao màu đen bó sát người, làm nổi bật làn da của cô càng thêm trắng nõn.
Giang Nhược Mân nhẹ nhàng nâng gọng kính, "Bệnh viện phụ sản.”
Lúc trước Văn Tịnh chỉ nói cô là bác sĩ, Lý Hiểu Vân không ngờ là bác sĩ của bệnh viện phụ sản, "Cô ở khoa nào thế.”
“Khoa phụ sản." Đùi bị người bên cạnh bóp một cái, Giang Nhược Mân nhíu mày, nghiêng mắt nhìn Văn Tịnh, nhỏ giọng nói, "Cậu làm gì vậy.”
“Ngày ngày tiếp xúc tất cả đều là bệnh nhân nữ sao." Trong lòng Lý Hiểu Vân cảm thấy nữ bác sĩ khoa phụ sản, không tính là nữ bác sĩ mà mình thích.
“Ừ." Giang Nhược Mân đáp một tiếng, hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy.
Văn Tịnh quả thực hận muốn chết, người này thật sự là, đề tài gì đến chỗ cô, cũng có thể đi vào ngõ cụt, nhanh chóng hòa giải nói, "Bệnh viện các cô ấy nhỏ, đến đó cơ bản đều là muốn sinh con, tất cả đều là phụ nữ đã kết hôn. Hơn nữa Nhược Mân cũng không giống như tôi, cô ấy rất dễ xấu hổ, lại càng không có gì để nói cùng người bệnh.”
Bầu không khí có chút vi diệu, sau một hồi im lặng, vẫn là dựa vào cái lưỡi không xương của Văn Tịnh mới cải tử hồi sinh đề tài này, kéo trở về, miễn cưỡng còn có thể tiếp tục trò chuyện.
Sau khi hàn huyên một hồi, Lý Hiểu Vân hơi đỏ mặt, lấy tay che ở bên miệng dò hỏi, nhỏ giọng hỏi, "Thế… Kiểm tra phụ khoa gì đó, có phải... Đau lắm không? Thời gian trước đơn vị tôi kiểm tra sức khỏe nói tôi có chút vấn đề bảo tôi kiểm tra lại một chút, đồng nghiệp nói đặc biệt xấu hổ, đặc biệt khó chịu, tôi vẫn rất sợ hãi.”
“Không sao đâu." Giang Nhược Mân chỉ nói ra ba chữ không đau không ngứa này, lần nữa kết thúc đối thoại, làm Văn Tịnh ngồi ở một bên lo lắng muốn chết, lại cười giảng hòa, "Sợ cái gì, bảo Nhược Mân kiểm tra cho cô, cô ấy nhẹ tay lắm. Hơn nữa tôi nói với cô rồi, tuyến vυ', cổ tử ©υиɠ gì đó có vấn đề, cần phải nhanh chóng kiểm tra, đừng chậm trễ.”
Thời điểm bầu không khí xấu hổ nhất, đồ ăn được nhân viên phục vụ bưng lên, Văn Tịnh lên tiếng "Nào, ăn đi." Xem như giảm bớt một ít, trong bữa ăn, dưới sự dẫn dắt của Văn Tịnh, hai người lại hàn huyên một ít tình huống cơ bản của nhau, thật sự giống như là xem mắt.
"Cái gì nhỉ, đợi lát ăn xong, tôi còn phải trở về đơn vị một chuyến, có việc." Văn Tịnh nhìn nhìn điện thoại di động, tiếp tục sáng tạo cơ hội cho các cô, "Gần đây công chiếu 《 Tinh Tế 》 nghe nói rất hay, hai người đã xem hay chưa?"
“Xem rồi." Giang Nhược Mân ngược lại lên tiếng trước.
“Không phải mỗi ngày cậu đều đi làm sao, cậu xem lúc nào?!" Văn Tịnh sắp bị bạn thân của mình chọc giận đến thăng thiên.
Giang Nhược Mân cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, liếc xéo cô ấy một cái, "Bác sĩ thì không có ngày nghỉ sao?”
Văn Tịnh đỡ trán, đột nhiên cảm thấy đầu đặc biệt đau, tiếp tục trò chuyện có thể huyết áp đều phải tăng lên, "Hiểu Vân đã xem chưa?"
“A? Ừm." Lý Hiểu Vân gật đầu, cô ấy cũng nhìn ra tính cách đại khái của đối phương.
“Nếu cô muốn xem, tôi có thể xem cùng cô." Lời Giang Nhược Mân nói khiến Văn Tịnh mừng rỡ, cho rằng khúc gỗ này rốt cục nở hoa, kết quả câu tiếp theo ngay sau đó, "Có điều nội dung bộ phim rất bình thường, lần trước tôi tự mình xem, còn ngủ gật luôn.”
“Đi đi đi, các cô đi nhanh lên, trên lầu có rạp chiếu phim, tùy tiện đổi phim khác mà xem." Văn Tịnh vẫn cảm thấy Giang Nhược Mân rất không biết nói chuyện cho nên mới tình duyên cạn, hiện tại xem ra, vẫn là nói quá nhiều! Cô cứ luôn câm miệng giả bộ là núi băng đi cho xong!
Tác giả có lời nói:
Văn Tịnh: Sao cậu còn chưa tìm được đối tượng?
Giang Nhược Mân: Không phải cậu cũng vậy sao?
Văn Tịnh: ...