Trời đã vào đông, không khí cũng lạnh hẳn. Tuyết lất phất rơi phủ kín nền gạch. Ta ở trong cung đã gần nửa năm. Hiện giờ vẫn chưa hề hay tin tức gì thêm của sư phụ. Không biết cha mẹ có khỏe không?
Những câu hỏi vậy cứ bay lòng vòng trong đầu ta. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều. Ta tựa trên thành cửa sổ nhìn ra ngoài sân. Một màu trắng xóa dần lấp đi tất cả các khoảng trống. Đám lính Cấm Vệ vẫn đứng canh gác. Bọn chúng cũng thật là mẫn cán. Tuyết lạnh vậy và cũng không dám rời vị trí, đứng như tượng mặc cho tuyết bám đầy trên áo.
- Cẩn Nhi à, ngươi làm ít bánh gì đó đưa ra cho mấy tên cấm quân kia, xem chừng thì trời cũng lạnh lắm!
Cẩn Nhi đi giúp Dung nương. Ta lại nhìn ra ngoài. Ta nhớ gương mặt tên Mặt Đanh đó. Hắn bình thường mặt lạnh như tiền, không biết cho hắn đứng dưới tuyết như vậy còn có thể biểu hiện lạnh hơn nữa không. Ta cứ nghĩ vẩn vơ mãi, bất giác cười một tiếng.
- Quận chúa, người sao vậy?
- Sao hả?
- Thì cứ cười ngây ngốc một mình vậy? Có cần mời thái y không?
- Có ngươi mới bệnh ấy, ta vui thì ta cười. Hỏi làm gì hả?
An Ly cũng thôi luôn. Ta lại trở về với suy nghĩ của ta. Ta vui vì gì nhỉ? Thì vì ta sắp thoát khỏi hoàng cung này rồi, còn có vài ngày nữa thôi là khởi giá. Đương nhiên là ta vui rồi. Ta ra ngoài rồi thì sẽ không phải lo đối phó với tên Mặt Đanh kia nữa.
Ta vừa nghĩ vậy nụ cười cũng bỗng chốc nhạt dần. Sao tự nhiên cảm thấy không nỡ nhỉ? Dẹp, dẹp, chả lẽ muốn làm Thái Tử phi, lấy tên Thái Tử nhảm nhí đó? Ta không thèm. Nghĩ gì thì cũng phải chuẩn bị cho đại cục trốn thoát mới được.
Vài ngày sau, đoàn người chuẩn bị rời khỏi Cấm Thành. Tất cả đều tập trung chuẩn bị. Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái Tử, nhị phu nhân và ta, có mấy người vậy thôi mà đám cung nữ thám giám, Cấm Vệ quân đi theo cũng hơn ba ngàn người. Ta nghĩ đúng là cha mẹ ta làm việc vất vả, đóng thuế cuối cùng chỉ dành cho ba cái tiết mục phô trương sáo rỗng này diễn ra. Tam phu nhân không được đi có vẻ bức bối lắm. Từ ngày ta cho ả uống thuốc nhuận tràng tới giờ cấm có bén mảng sang gặp ta một lần, vậy mà hôm qua cũng mò sang bày đặt hỏi thăm tình hình, sức khỏe, dặn dò ta thế này, thế kia.
Cuối cùng cũng khởi giá. Đoàn người ngựa rời khỏi Hoàng Thành tiến về Phật Tâm sơn. Ta ngồi trong xa giá nhìn tuyết mỗi lúc một nặng hạt. Ngự Lâm Phủ cử hai đội tinh nhuệ của Thanh Long và Bạch Hổ đi hộ tống. Ta nhìn ra ngoài cũng không thấy tên Mặt Đanh kia, không biết hắn có đi cùng không? Hắn mà xuất hiện thì ta sẽ khó thoát mất. Đi đến trưa, chúng ta được dừng lại nghỉ ngơi. Hoàng Thượng, Hoàng hậu, Thái Tử, nhị phu nhân, ta, cùng dùng bữa trong lều lớn. Xong bữa ta xin cáo lui trước. Ta lẻn khỏi xa giá, xem xét xung quanh đường đi một chút. Địa hình ở đây núi non trùng điệp, sông suối lượn quanh, quá tuyệt vời để bỏ trốn. Ta chỉ cần nghĩ ra một cái tai nạn nào đó, xe ngựa bay xuống vách núi chẳng hạn. Vậy là ta thừa cơ khinh công trốn đi. Bọn họ có tìm cũng không ra xác ta được. Còn về Bắc Bình Vương ta sẽ nói sự thật cho ông ấy, vậy ông ta sẽ biết con gái mình không chết, chí ít thì cũng không phải vì Hoàng Thượng mà chết. Như vậy chắc chắn cũng không có can qua. Suy nghĩ thấu đáo như vậy ta cảm thấy tự hào ghê. Đúng là nữ nhân hào kiệt. Thiệt là phục ta quá đi. Ta đang dương dương tự mãn mới phát hiện phía trước có người.
Hắn đứng đó dưới hàng bạch đàn trắng toát. Một thân lam y mặc áo choàng màu đen nổi bật khỏi nền tuyết trắng xóa. Hai tay giữ trường kiếm Hồng Linh chống xuống nền tuyết. Đầu hắn hơi nghếch lên nhìn về phía dãy núi xa xăm. Tuyết bám đầy trên mũ, trên vai áo hắn. Ta nhất thời bất động nhìn hắn. Hắn cũng từ từ nhìn lại ta. Ta tưởng hắn sẽ lại thi lễ với ta nhưng không. Hắn đứng nguyên như vậy chăm chăm nhìn ta. Trống ngực ta đập liên hồi. Chả lẽ ta bị hắn phát hiện rồi?
- Quận chúa!
Tiếng tên Thái Tử gọi ta. Ta quay sang thấy hắn cũng vừa tới.
- Nàng ở đây làm gì vậy?
- Ta…
Ta quay lại nhìn đã không thấy bóng tên Thập Gia kia đâu nữa.
- Ta đi dạo cho tiêu cơm.
- Phụ hoàng truyền gọi. Người nghĩ nàng sẽ muốn gặp người này.
- Vậy sao?
Ta bước theo Thái Tử mà tim đập liên hồi. Bước vào lều của Hoàng Thượng đã nhìn thấy ngay tên Tiểu Minh. Hắn vẫn là “đẹp trai” như ngày nào. Bên cạnh hắn, Tiểu Tâm thúc đang ngồi thưởng trà. Ta mừng ra mặt. Xem ra đêm biến cố Tây thành ấy mọi người đều bình an.
- Quận chúa!
- Dạ, Hoàng Thượng, có tiểu nữ.
- Đây là Lạc Tâm, Lạc sư phụ, là danh y Kinh Thành. Ta nghe nói con rất muốn gặp người này?
- Vâng, tiểu nữ thấy y thuật Trung Nguyên tinh diệu, quả rất ngưỡng mộ. Nghe danh Lạc sư phụ đã lâu, rất muốn được gặp người một lần nghe chỉ giáo.
Tiểu Tâm thúc quả nhiên nhận ra ta, gật đầu mỉm cười.
- Phật Tâm sơn đường xá xa xôi. Lần này cố ý mời Lạc sư phụ đi cùng chúng ta. Con thân thể không tốt, Lạc sư phụ sẽ để ý thay ta chăm sóc cho con.
- Không dám, đó là trách nhiệm của thảo dân, Hoàng Thượng quá lời.
- Ta nghe nói Dương sư phụ dạo này đi khắp chốn. Không biết khi nào ông ấy về?
- Sư phụ tâm tại tứ hải, khó đoán được khi nào người mới về. Nếu người về, thần sẽ lập tức báo người đến gặp Hoàng Thượng.
- Được, được. Cứ để ông ấy ngao du nhiều một chút. Thuốc lần trước ông ấy về dâng cho ta quả nhiên công hiệu. Chân của ta giờ vào đông cũng không còn nhức nữa.
Ta cứ sốt ruột, không biết khi nào Hoàng Thượng mới cho ta có cơ hội gặp Tiểu Tâm thúc. Ngay lúc này lại có người vào.
- Hạ thần Văn Hành bái kiến Hoàng Thượng.
Một người đàn ông trông cũng gần năm mươi bước vào hành lễ. Theo sau hắn là Thập Gia, Phùng Uy.
- Đứng dậy cả đi. Văn khanh, ngươi khỏe rồi chứ?
- Hạ thần hổ thẹn. Y thuật của Lạc sư phụ cao thâm, hạ thần đã khỏe rồi ạ.
- Tốt, tốt.
Ta nhìn ông già này sao thấy quen quen. Thấy ta hơi ngơ ngơ, Thái Tử ghé tai nói với ta.
- Đây là Văn Hành, Văn đại nhân, tổng giáo đầu của Ngự Lâm phủ, là người đứng đầu bốn đội cấm quân Hoàng Thành.
Văn đại nhân, là cái tên điên lần trước á?
- Hả?
Ta buột miệng “hả” một cái khiến đám người đều quay lại nhìn.
- Đây chắc là Sa Lan quận chúa của Bắc Bình vương. Hạ thần Văn Hành, tham kiến người.
Thấy ông ta quay lại hành lễ ta cũng đáp lễ lại. Mắt lén nhìn Thập Gia. Thì ra hắn không dám đánh lại tên điên này vì ông ta là cấp trên của hắn.
Ta cáo lui ra ngoài trước, cố ý liếc mắt cho Tiểu Minh để hắn biết. Đứng chờ một lúc thấy hắn ra thật. Ta lập tức kéo hắn ra một bên nói chuyện.
- Rốt cuộc mọi sự là thế nào?
- Chuyện dài dòng khó kể hết.
- Vậy sư phụ bình an chứ?
- Tất cả đều bình an.
Ta thở phào.
- Người định thế nào?
- Khi nào lên Phật Tâm sơn ta sẽ tìm cách chạy trốn. Phương thức ta vẫn đang tính.
- Ta và sư phụ sẽ ứng phó giúp người.
Ta nghe được lời này cũng thấy nhẹ nhõm. Đợi thoát được rồi ta sẽ trực tiếp hỏi sư phụ đầu đuôi câu chuyện vậy. Nơi này lắm tai mắt, ta không tiện ở lâu nên cũng cáo biệt Tiểu Minh rồi về lẹ. Ngồi trong trướng xa được một lúc lại nghe có lệnh xuất phát. Phía trước là Hoành Yên thành, chỉ cách Hoàng Thành mười lăm dặm, cả đoàn người sẽ về đó nghỉ ngơi trước khi trời tối. Ta thấy tên Tiểu Tung tử chạy theo trướng xa nói vọng.
- Quận chúa, phía trước là quê của Tiểu Tư Tử đó.
- Vậy sao?
- Tro cốt của Tiểu Tư Tử, người tính thế nào?
- À, vậy lát nữa ta nhờ ai đó đem về hộ, giao cho người thân của hắn.
- Nhưng mà nhà hắn giờ chẳng còn ai cả. Cha mẹ đều chết hết rồi, hắn chỉ có một người chị gái lấy chồng tận Đông Bắc thôi.
- Vậy cứ kiếm chỗ nào gần quê hắn rồi rải tro cho hắn vậy.
- Tiểu nhân biết rồi, đa tạ quận chúa đã chu toàn.
Ta chỉ có thể làm vậy cho hắn thôi. Nghe nói đi Phật Tâm sơn sẽ qua quê của Tiểu Tư, ta cũng sai Tiểu Tung, à giờ là Tiểu Lạc tử, mang bình tro cốt theo. Xa giá đang lăn bánh ta lại thấy hai bên hai đội trưởng của Thanh Long, Bạch Hổ đội đã áp sát. Chúng tính làm gì vậy?
- Chúng thần tham kiến quận chúa.
- Các người không theo xa giá của Hoàng Thượng sao?
- Hoàng Thượng chỉ dụ chúng thần sang bảo vệ người, bên đó đã có Văn đại nhân đảm trách.
Từ đầu đến cuối chỉ có Phùng Uy đáp, cái tên Mặt Đanh đó vẫn điềm nhiên cưỡi ngựa như không. Ta ngứa hết cả gan. Kiểu này phải làm sao mà qua mắt hắn đây? Đến chiều, chúng ta đã đến Hoành Yên thành, quan lại dân chúng ra đón ầm ĩ. Chúng ta nghỉ tại một khách lâu rất lớn. Chỉ có hoàng thân được nghỉ bên trong, bọn thái giám nô tài lép nhép ngủ ở ngoài hết. Ta cũng thấy tội bọn chúng, trời lạnh như thế này. Trước phòng ta Phùng Uy, Thập Gia vẫn đứng canh gác. Tiểu Lạc Tử giờ mới dám ra ngoài. Hắn định chạy ra rắc tro cho Tiểu Tư trước con sông ngoại thành, thắp cho hắn ít hương khói, coi như tiễn hắn cho trót. Vừa ra khỏi cửa đã bị cấm quân ngăn lại.
- Đi đâu?
Hắn sợ quá ấp a ấp úng.
- Tiểu nhân… định đi… tro cốt của Tiểu Tư…quê…ở đây.
Ta ở trong nghe hắn bị ngăn lại cũng ra xem, định nói vài câu để mấy tên cấm quân cho hắn đi. Mặt trời sắp lặn, hắn không đi kịp thì cổng thành đóng mất.
- Tiểu Tư ư?
Bỗng nghe giọng của tên Mặt Đanh.
- Để ta.
Ta bỗng điếng người. Tên này định làm gì?
- Tướng quân có chuyện gì vậy?
- Mạt tướng tham kiến quận chúa. Trước đây mạt tướng cũng có chút quen biết với Tiểu Tư. Hắn nói hắn còn một tiểu đệ ở quê, mạt tướng sẽ đem tro cốt về cho tiểu đệ hắn. Nhà hắn cách đây không xa lắm, mạt tướng sẽ đi nhanh rồi về.
Tên Tiểu Lạc Tử định mở mồm nói, ta vội kéo hắn lại.
- À, vậy thì tốt quá. Vậy nhờ ngài.
Xong, hắn đã điều tra thân phận của Tiểu Tư Tử. Hắn vẫn nhớ lần trước ta nói với hắn còn tiểu đệ. Xem ra lần này hắn đi để chứng thực lời ta nói. Nếu chả may lần này lộ nữa thì hắn sẽ biết thân phận ta mất. Nghĩ vậy ta lập tức sai Tiểu Lạc Tử đưa tro cốt cho hắn rồi đi chuẩn bị cơm. Ta đóng cửa lại, ba chân bốn cẳng chuẩn bị.
- An Ly, nhanh nhanh, đại sự. Ta đi một lát rồi về.
Ta cải trang lại thành cung nữ, luồn ra khỏi phòng với An Ly nói là chuẩn bị cơm cho quận chúa. Ra khỏi lâu khách, ta phóng như bay về phía Nam thành. Tên Lạc tử nói nhà của Tiểu Tư ở ngõ Trà Viên phía Nam thành. Thể nào tên Cấm Vệ kia cũng đến đó. Quả nhiên đến nơi thấy hắn đang cưỡi ngựa quanh đi, quẩn lại chỗ cái ngõ. Ta mừng quá, chỉnh trang lại y phục, triển biến âm thuật.
- Quan nhân, ngài tìm ai ạ?
- Ngươi, biết người nào tên Lưu Tư ngõ Trà Viên không hả?
- Dạ, đó là biểu ca của tiểu nhân. Nhưng huynh ấy năm trước đã nhập cung rồi ạ.
Xem ra hắn có vẻ tin, liền xuống ngựa trao cái lọ cho ta. Ta nghe hắn nói vài câu sự tình rồi cũng nhập vai khóc lóc ầm ĩ. Hắn cũng khuyên giải mấy câu rồi đưa ta một túi tiền. Tên này quanh năm bổng lộc được bao nhiêu, có một tên nô tài chết mà cho lắm tiền thế?
- Đa tạ đại nhân. Biểu huynh ta chẳng may mất thế này, đúng là xui xẻo. Mừng là huynh ấy còn có bằng hữu như ngài giúp huynh ấy an táng. Nhà tiểu nhân ở gần đây, hay ngài ghé chơi, tiểu nhân sẽ làm ít đồ ăn thết đãi người.
- Không cần, ta còn công sự.
- Vậy tiểu nhân không dám giữ ngài nữa.
Hắn lên ngựa còn quay lại hỏi ta.
- Ngươi tên gì?
- Dạ tiểu nhân em họ bên ngoại xa của biểu ca. Tên gọi Lưu Du ạ.
- Lưu Du?
- Dạ, dạ đại nhân có gì căn dặn ạ?
- Không, an táng cho biểu ca của ngươi, ta đi đây.
Nhìn hắn đi rồi ta mới thở phào. Ta tìm bãi đất hoang cạnh đó đào cho tên Tiểu Tư một cái huyệt chôn tro cốt hắn rồi chất mấy cục đá lên làm dấu. Đành để khi nào thoát thì làm cho hắn cái bia sau vậy.