Lạc Du Ký - Quyển Thượng

Chương 20

Mấy ngày sau ta đã đến Phật Tâm sơn. Trên này có một ngôi chùa tên Phật Tâm tự. Núi tên gì thì chùa tên vậy, ta thấy chụ trì chả có tý sáng tạo nào. Vừa đến nơi đã thấy tăng ni phật tử đứng dàn hàng đón tiếp. Hai tên Phùng Uy, Thập Gia cứ kè kè bên ta. Đoàn người lại nghỉ ngơi chuẩn bị mai mới làm đại lễ.

Tối hôm đó, ta đóng giả Tiểu Lạc tử lẻn ra ngoài thám thính tình hình. Phật Tâm tự nằm trên lưng chừng núi. Ngày mai tế lễ sẽ cử hành ngoài đài lễ phía Tây tự. Ta ban đầu cũng không hiểu sao lại tế lễ gì vào giữa mùa đông thế này. Hóa ra là ngày giỗ của tiên hoàng. Hoàng Thượng có hiếu, mười năm ngày giỗ của tiên hoàng thì đến Phật Tâm tự, nơi tiên hoàng dưỡng bệnh trước khi mất làm lễ cúng bái. Ta đảo qua, đảo lại một vòng. Để lên đài cần đi qua một thạch đạo bám vào vách đá. Một bên là vực phía dưới là sông, một bên là núi. Nói thạch đạo thôi chứ nó cũng rộng lắm. Mười người dàn hàng ngang đi không hết. Xem ra chỉ có thể hành sự ở đây thôi. Nghĩ thế ta liền đi về. Trên đường về phát hiện hình như có người bám theo. Ta vẫn giữ bình tĩnh cứ giả bộ lạc đường nhìn đông nhìn tây rồi mò mò về tự. Ta cũng tương kế để hắn phải lộ diện liền nấp một chỗ bám theo. Quả nhiên hắn thân hắc y phóng về phía hậu điện. Ta bám theo. Hắn đang tiến về phía gian phòng của ta. Không hay! Cẩn Nhi đang giả trang ta. Hắn chắc chắn lại nhắm tới Sa Lan quận chúa. Ta hô to.

- Có thích khách! Có thích khách!

Cấm Vệ quân lập tức bị đánh động, ập cả vào hậu điện. Ta chạy về phía gian phòng của mình. An Ly và Cẩn Nhi vẫn bình yên. Chúng ta cũng không kịp tráo y phục, vội vàng bước ra nhìn tên hắc y kia bị bao vây đang chống trả. Lúc sau thấy võ tăng của Phật Tâm tự cũng chạy vào ứng tiếp. Ta ở cạnh Cẩn Nhi nhìn đám Cấm Vệ quần nhau với tên hắc y kia. Hắn võ công thâm sâu, đánh mấy trăm chiêu rồi vẫn không bắt được hắn. Ngay cả Phùng Uy, Thập Gia liên thủ cùng lắm mới bức hắn lùi lại mấy bước. Thấy thất thế hắn cũng dùng khinh công tính chuồn. Thập Gia lập tức đuổi theo. Ta ở cạnh Cẩn Nhi thở phào. May mà về kịp không lại có người thế mạng cho ta mất. Có sát khí! Ta chỉ kịp đẩy Cẩn Nhi ra sau. Một đao đâm tới nhanh như chớp. Ta không thể triển khinh công trước mặt bọn Cấm Vệ, chỉ có biết cố sức lách người.

“Phập!”

Đao này hung hiểm, ta đã cố hết sức vẫn bị đao đâm vào mạn sườn. Người ra tay là một võ tăng. Cấm Vệ quân lao tới. Hắn rút đao ra định chém Cẩn Nhi. May lúc này có tên Liêm Khoan giương đao cản lại. Cẩn Nhi coi như được cứu một mạng. An Ly lập tức lao tới ta.

- Quận…Lạc tử, Tiểu Lạc Tử!

- Đưa ta vào trong.

Bọn họ cũng cố kéo ta vào trong phòng, đóng cửa lại. Hình như tên võ tăng đó đã tự sát trước khi bị bắt. Ta nhìn Cẩn Nhi mặt cắt không còn giọt máu.

- Không được mất bình tĩnh. An Ly, truyền gọi Lạc sư phụ, nói quận chúa kinh sợ ngất xỉu, chỉ để một mình sư phụ khám thôi.

Ta cố hết sức điểm huyệt cầm máu. Kêu Cẩn Nhi lấy cho ta ít thuốc trong tay nải. Ta mệt quá ngất đi. Khi tỉnh dậy đã thấy Tiểu Tâm thúc bên cạnh. Tên Tiểu Minh đang khâu vết thương lại cho ta.

- Đừng lo Tiểu Du, có thúc ở đây, con sẽ không sao đâu.

Ta nhìn xuống thấy tên Tiểu Minh đang lật hết cả áo của ta ra mà nhìn, bất giác thẹn đỏ cả mặt. Ta vẫn còn chưa hiểu sự tình nhưng hắn bất nam bất nữ vạch hết cả áo ta lên thế này, ta ít nhiều cũng ngương chín cả mặt. Tự nhiên lại nghĩ tới tên Mặt Đanh kia. Không biết hắn có đuổi được cái tên thích khách kia không? Tại hắn ngu quá, cứ bị dụ đi, không thì ta đâu phải hứng một đao thế này.

- Tiểu Tâm thúc, ngày mai con phải trốn.

- Con bị thương không nhẹ, cần tĩnh dưỡng. Cứ đợi một thời gian nữa đi.

- Không được, cơ hội ngàn vàng không thể bỏ lỡ. Mà con sợ mình cũng chả chờ được, đến khi có cơ hội đã bị gϊếŧ chết trước rồi.

Tiểu Tâm thúc nhìn Tiểu Minh đắn đo.

- Vậy, ta giúp con. Nói xem kế hoạch thế nào?

Ta cũng thều thào nói được một chút.

- Nguy hiểm quá, nhỡ có chuyện gì sai sót thì sao?

- Tuyệt đối không thể để sai sót. Người giúp con, chúng ta hẹn nhau ở Dương trấn.

Ta mệt qua lại thϊếp đi. Sáng hôm sau, Hoàng Thượng biết chuyện cũng đặc biệt đến thăm quận chúa. Ta lại phải giả vờ bình thường, chỉ bị kinh sợ không sao cả. Cuối cùng vẫn bị bắt lên đài lễ. Hoàng Thượng nói để ta lại tự một mình không yên tâm. Ta cắn răng cắn lợi đa tạ rồi vác cái xác đi chuẩn bị. Trên đường lên đài, ta cố gắng đi chậm. Thời khắc sắp tới rồi, không khinh suất được.

Đúng lúc ấy nghe thấy tiếng đá lăn “lộc cộc” từ vách núi xuống. Ta lập tức đẩy bọn An Ly, Cẩn Nhi qua một bên, tự mình lui về phía vách vực. Lại thêm một tràng đá nữa lăn xuống. Vách núi này không dốc lắm, đá lăn cũng không đến nỗi nhanh. Đoàn người tế lễ đều tìm được chỗ tránh kịp. Ta chờ mấy tảng đá lăn xuống về phía vực là phóng thân lao xuống luôn, miệng không quên kêu mấy tiếng “Á,á”

Ta chỉ chờ lăn xuống rồi thì triển khinh công, cản bớt lại sức rơi. Dù sao ở dưới cũng là nước, Tiểu Tâm thúc đã an bài có người đợi sẵn ta ở dưới đó rồi. Mọi việc gần như trót lọt khi ta thấy một cái bóng lam y lập tức phóng xuống theo ta.

Cái tên ngu ngốc kia lúc cần ở thì không ở, lúc không cần đi thì lại đi. Hắn cố bắt được ta thì thôi. Xong ta rồi, ta có muốn triển khinh công cũng không được, nhưng mà không triển thì ta rơi xuống đó chết chắc. Ta vận khí triển khinh công lập tức thấy đau nhói. Vết thương hôm qua khiến cơ thể ta run lên. Đúng lúc này tên Thập Gia cũng tóm được ta. Hắn vận khí đạp chân vào vách núi cản lực rơi lại. Tuy nhiên hắn cũng không thể một đạp nhảy vọt lên, chỉ có thể cùng ôm ta mà cố sức đạp mấy cước vào vách núi cùng rơi xuống. Sao hắn lại cố chấp vậy? Ta và hắn toàn đánh nhau sứt đầu mẻ trán, cuối cùng lại vẫn là hắn cứu ta.

“Ùm” Ta nghiến răng chống lại cơn đau. Nước sông mùa đông lạnh cắt da thịt. Ta cố bám hắn chật vật lắm mới bơi được vào bờ. Ban nãy hắn ôm ta rồi để mình chạm nước trước, chấn động không nhẹ. Lên tới bờ là nằm phờ ra luôn. Ta với hắn rét run cầm cập.

- Quận chúa… yên tâm…Cấm Vệ quân sẽ xuống ngay thôi.

Đợi được đám lính đó xuống chắc ta và hắn thành hai tảng thịt đông rồi. Phía xa đã thấy có chiếc thuyền trèo tới. Người của Tiểu Tâm thúc đến đón ta rồi. Ta nhanh như chớp điểm huyệt khiến hắn lịm đi luôn.

- Triệu cô nương, nhanh lên.

Ta cố bò ra chỗ thuyền. Một bác lái thuyền tầm trung niên chạy lại đỡ ta lên, sống rồi. Nhưng mà, cái tên điên kia. Ta quay lại nhìn hắn cứng đơ như xác chết. Để hắn lại hắn chết mất, mà nếu sống, hắn sẽ kể ta vẫn còn sống thì làm thế nào? Lúc đó Cấm Vệ lại tầm nã ta thì khốn. Thôi vậy. Thế là đành phải lôi hắn theo rồi tính tiếp.

Trên này đã có sẵn y phục cho ta giả trang. Ta nhanh chóng thay bộ đồ mới, cũng nhờ lão bá kia thay luôn cho hắn bộ đồ. Vết thương của ta rỉ máu, nhưng may là vẫn chưa bục chỉ. Ta băng tạm ít thuốc rồi nằm vật ra. Trên thuyền có cái lò sưởi nho nhỏ nhưng cũng đủ ấm nóng. Ta vẫn run “cạp cạp”. Sờ mạch cho tên điên kia thấy hắn vẫn có vẻ yếu, cơ thể rét run, môi tím cả lại. Bác lái thuyền vẫn chăm lo chuyên môn, không để ý tới ta. Ta kéo hắn vào lòng ôm lại. Tên ngu ngốc này, rốt cuộc lại bắt kẻ bị thương như ta phải cứu hắn. Chúng ta cứ thế ôm nhau được một lát, ta mệt quá lăn ra ngủ luôn. Miệng không thầm nguyền rủa cái số kiếp ta sao mà xui xẻo.

Không biết bao lâu, ta mới tỉnh lại. Lúc lơ mơ thấy cả thân người nóng quá, mồ hôi chảy đầm đìa. Lẫn trong hơi ấm mùi gỗ thông tỏa ra ngào ngạt. Mở mắt ra thấy ngay cái mặt tên Thập Gia. Hai tay hắn ôm ta chặt cứng. Ta đυ.ng cựa người vung tay hắn ra.

- Nóng chết mất.

- Quận chúa, người tỉnh rồi?

- Phải, ta tỉnh rồi.

Ta nhìn quanh, thấy trời vẫn chưa sáng. Bác lái đò không thấy đâu cả.

- Tại sao…?

- Ta cũng không biết, tỉnh dậy chỉ thấy hai chúng ta ở trên thuyền, cũng không biết đã trôi bao xa.

Tên đầu heo này, hắn xem ra vẫn chưa có quyết đoán nào, xem ra phải dùng kế thoát tiếp vậy. Ta nhìn thấy túi bánh nướng và thịt khô.

- Trời ơi đói quá!

Ta xé thịt ăn với bánh nướng. Quay sang thấy hắn cũng bụng kêu “rọt, rọt”.

- Thập Gia người chắc cũng đói. Vậy ăn cái này đi, sáng chúng ta sẽ lên bờ, trở về Hoàng Thành, như vậy được không?

Hắn tin ngay, cầm bánh ăn luôn. Được hai miếng bắt đầu thấy toàn thân rệu rã, ta nhẩm tới mười là hắn gục rồi.Ta thừa cơ bỏ tý mê dược vào bánh, hắn nhất thời không cử động được. Ta cũng vui vẻ ngồi ăn nốt chỗ bánh.

Hắn vẫn tỉnh nhưng cơ thể tê liệt, không thể làm gì được. Đấu võ thì ta không bằng chứ đấu trí thì hắn còn lâu mới chạm được gót ta. Hắn nhìn ta có vẻ bất phục.

- Thập Gia à, ta thật không muốn trở về Hoàng Thành đâu. Ta không muốn lấy Thái Tử, hắn đâu có yêu ta, hắn chỉ làm thế vì không muốn chiến tranh với phụ thân ta thôi. Lần này ta may mắn thoát chết, ta không trở về nơi khủng khϊếp đó đâu.

Ta vừa ăn, vừa nói.

- Thập Gia, ngài xem, ta ở Hoàng Thành hết lần này, đến lần khác bị ám sát. Ta mà về đó nữa sống thêm được mấy ngày? Ngài hãy hiểu cho ta, ta muốn tự do tận hưởng cuộc sống này một chút. Nếu ngài nể ta còn có chút giao tình, có thể tha cho ta được không? Ngài cứ bẩm báo với cấp trên là ta bị nước sông cuốn đi rồi. Chúng ta ai đi đường nấy, như vậy không phải tốt hơn sao? Ngài mà báo ta trốn có khi lại động can qua. Mấy người hầu nữ của ta có khi cũng bị chém hết. Ngài là người lương thiện, ta từng cứu phó tướng của ngài, lần này ngài nể mặt ta, giúp ta tha mạng cho họ.

Thuyền cập bến là ta tức tốc nhảy xuống trốn đi. Chắc hắn cũng sắp tỉnh rồi, ta phải chạy lẹ.

[