- Mạt tướng tham kiến quận chúa.
- À, ờ…
- Quận chúa, cái này…
Tiếng An Ly đứng bên cạnh nhìn ta, tay cầm cái khay đựng mấy cái lọ đựng toàn máu đen.
- À, đập hết, đào đất chôn đi, không được để người khác đυ.ng phải.
- Dạ.
Tỷ ta lập tức đi làm theo. Ta mới sực nhớ.
- A, để lại một lọ để điều tra.
Ta quay sang thấy tên Mặt Đanh đã lại gần Khiêm Vệ xem xét cho hắn.
- Tướng quân, quả nhiên Khiêm đại nhân trúng kịch độc. Nhưng ngài yên tâm, máu độc đã rút ra hết, xem ra mạng của Khiêm đại nhân còn cứu được.
Lão thái y quay sang nói với Thập Gia. Thấy hai đầu lông mày của hắn cũng đỡ chau lại một tý, thở nhẹ ra. Tên này đối với quân lính nghiêm khắc nhưng có vẻ cũng rất quan tâm. Khiêm Vệ là phó tướng của hắn chắc cũng có chút tình cảm. Hắn đứng dậy quay sang ta.
- Mạt tướng thay mặt Khiêm Vệ, cám ơn quận chúa. May là có người cứu giúp, không thì mạng hắn khó toàn.
- Không sao, mạng người ai cũng như ai, cứu được thì ta sẽ cứu.
Ta thấy hắn quay lại với tên Phùng Uy bàn bạc một lúc rồi cho rút bớt quân về. Xem ra hắn đã chứng kiến cảnh ta dùng thuật giác hơi để cứu tên Khiêm Vệ kia rồi. Hắn hạ lệnh để ở Diêu Tư điện ta một toán lính tinh nhuệ canh phòng nghiêm ngặt. Giờ thì cả vườn sau cũng toàn bóng Cấm Vệ quân. Ta chỉ còn biết thở dài rồi lau người qua loa, trèo lên giường ngủ. Nhưng nào có ngủ được dễ thế. Bạch Hổ đội cũng cho người sang bên này. Có khi nào hắn nghi ngờ ta rồi không nhỉ? Thế này càng chết ta. Giờ ngay cả chút bản lĩnh né đao ta cũng không thể thi triển được nữa. Nhỡ có Cấm Vệ quân nhìn thấy sẽ biết ngay ta có võ công. Mà vậy có tên điên nào muốn gϊếŧ ta nữa thì làm sao?
Ta sinh ra vốn thích tự do, tự tại. Cha mẹ yêu thương gọi hai tiếng Lạc Du cũng vì muốn ta vui vẻ ngao du cuộc đời này. Thế mà giờ ta ở trong cung này, mới có mấy tháng đã ba lần suýt mất mạng. Ta càng nghĩ càng bất an. Rốt cuộc kẻ nào muốn gϊếŧ ta tới vậy?
Sư phụ ơi, sư phụ! Người ở đâu rồi, sao không tới cứu đồ nhi xinh đẹp, giỏi giang của người chứ?
Hôm sau, ta đang ngồi học làm điểm tâm với Dung nương, lại thấy tên Mặt Đanh cầu kiến. Ta nghĩ có tránh cũng chả được, cho hắn vào.
- Mạt tướng tham kiến…
- Thôi, thôi, biết rồi, không cần đa lễ. Ngươi có gì cần ta hả?
- Mạt tướng không dám. Bên thái y viện đã chữa khỏi cho Khiêm Vệ, hắn giờ chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ khỏe lại.
- Ờ, tốt, thế thôi hả?
- À…
Tên này sao hôm nay ậm ờ thế? Bình thường hô mưa, gọi gió.
- Thập Gia có gì cứ nói, không cần giữ lễ. Ta với ngài cũng có chút quen biết trước khi vào cung, chả lẽ còn nghi kị ta?
- Mạt tướng không dám.
- Vậy có gì thì nói đi, sao cứ ậm ờ vậy?
- Xà độc trên người Khiêm Vệ quả nhiên lợi hại. Nếu đêm qua quận chúa không hút máu ra trước có lẽ thái y cũng không kịp trở tay. Có điều…mạt tướng không hề biết người biết y thuật. Sự việc lần này trọng đại, nếu quận chúa còn có ẩn tình gì xin có thể nói cho tại hạ. Có như vậy, tại hạ…à, Cấm Vệ quân mới có thể bảo vệ chu toàn cho người được.
Cái tên này, rõ ràng nghi ngờ, uy hϊếp ta còn bày đặt quan tâm. Mà chết thật, không biết người Quy Địa có biết giác hơi không nhỉ? Ta mà nói bừa, hắn cho người đi điều tra ra thì chết. May quá đúng lúc này tên thái giám Tiểu Tung Tử chạy vào.
- Quận chúa, Tiểu Tư Tử về rồi đây.
Hắn vừa đi vừa mang cái hộp tro cốt của Tiểu Tư Tử vào. Mắt mũi tèm lem. Hắn với Tiểu Tư Tử bình thường thân thiết nên nay Tiểu Tư chết, hắn cũng đau lòng. Ta thấy Tiểu Tư Tử chết thảm cũng thương tiếc cho hắn. Chung quy cũng vì ta cả. Mấy hôm trước dặn dò người của Hình bộ cho ta xin tro cốt hắn để gửi về quê an táng, không để hắn chết rồi còn vất vơ nơi đồng không mông quạnh.
Tên Mặt Đanh nghe tên Tiểu Tư Tử bất giác quay lại. Ta nhanh trí nói luôn.
- Đúng rồi, là Tiểu Tư Tử dạy ta. Trước kia hắn hay bị đòn thường dùng giác hơi chữa trị. Ta thấy hay nên kêu hắn dạy ta. Nay hắn chết rồi, cũng tội cho hắn.
Tên Mặt Đanh thoáng nét u sầu, nhìn theo cái bình gốm đen thui đựng tro cốt của Tiểu Tư Tử.
- Vậy tên thái giám chết trong Diêu Tư điện cách đây không lâu là Tiểu Tư Tử sao?
- Ngài cũng quen hắn à?
Ta giả bộ nai vàng hỏi.
- Trước đây hắn từng làm sai dịch ở Tây thành, có từng giúp ta trị thương.
- Trùng hợp vậy?
- Mạt tướng có biết hắn, cũng thấy hắn quả có biết qua thuật giác hơi. Vậy tại hạ không dám làm phiền quận chúa nữa.
Hắn đang lui ra thì Thái Tử tới.
- Mạt tướng tham kiến Thái Tử điện hạ.
- Thập Gia của Bạch Hổ đội cũng ở đây sao?
- Mạt tướng có việc cần hỏi quận chúa về biến cố đêm qua.
- Không phải hôm qua đã hỏi hết rồi sao?
Thấy tên Mặt Đanh này nhất thời cũng im lặng, ta giải cứu hắn coi như làm phúc vậy.
- Tham kiến Thái Tử.
- Quận chúa, nàng làm gì vậy? Mặt mũi sao tèm lem vậy?
- Hả?
Lúc nãy làm điểm tâm, mặt bị dính bột mà không biết. Hôm nay ta không mang mạng che mặt, hắn ta rõ ràng biết ta mặt mũi không sạch sẽ, vậy mà không nói lời nào. Đúng là muốn cười ta. Ta cũng tức quá liếc hắn một cái. Thấy hắn vẫn điềm nhiên như không. Bọn An Ly, Cẩn Nhi cũng tủm tỉm cười. Hai nô tỳ này, lát xử lí mới được.
- Tiểu nữ làm bánh điểm tâm.
- Để ta lau cho nàng.
- Không cần, không cần, ta tự lau.
Hắn thấy hắn đứng đó cũng hơi chối, vội vàng cáo lui. Còn ta với tên Thái Tử.
- Nàng nhìn này.
- Hả?
Ta nhìn xuống thấy cái túi thơm hắn đang đeo toòng teng dưới thắt lưng. Chợt nghĩ đến cái túi thơm ta làm cho tên Mặt Đanh kia. Sao hắn không đeo nhỉ? Chê ta làm xấu quá hả?
- Nàng không vui sao?
- À, không, không. Đa tạ Thái Tử đã trân trọng.
Ta tiếp chuyện với Thái Tử. Giờ ngồi nghĩ kĩ có vẻ tên Mặt Đanh đó đã nghi ngờ ta, ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Hắn mà cử người đến Tây Bắc điều tra, sớm muộn gì cũng ra manh mối.
- Nàng chắc chưa đi thăm thú Trung Nguyên nhiều phải không?
- Sao?
- Tháng mười này ta và phụ hoàng sẽ lên Phật Tâm Sơn làm lễ tế. Hoàng Thượng đặc biệt cho phép nàng đi cùng. Người nói nên để nàng ra ngoài hoàng cung cho đỡ ngột ngạt. Đợi Huyền Lan các sửa sang xong chắc cũng đúng dịp trở về. Như vậy sẽ tốt cho nàng. Không bắt nàng ở Diêu Tư điện thập phần xui xẻo này nữa.
Ôi, vẫn là ta sống có phước. Quả nhiên trời không khiến ta mạt lộ. Ta vui vẻ nhận lời ngay.
- Vậy sao, tiểu nữ thích lắm, đa tạ Hoàng Thượng.
Hắn nói thêm dăm ba chuyện nữa. Ta chỉ nhớ mỗi mấy câu “đi đường hết bốn ngày”, “cũng không xa Kinh Thành lắm”, nhưng thế cũng quá đủ để ta hành sự rồi. Giờ thì phải nghĩ sao để có một cái chết oanh liệt. Như vậy ta biến mất mới không để người khác nghi ngờ.
Tối đến lúc ăn cơm. Ta như thường lệ vẫn gọi bọn tỳ nữ và thái giám vào cùng ăn chung. Ban đầu thì chúng nhất định là không chịu. Ta dọa bỏ ăn bọn chúng mới dám ngồi xuống. Giờ thì cũng thành thói quen rồi. Hôm nay nhận được tro cốt của Tiểu Tư. Tên Tiểu Tung Tử ăn cũng có vẻ buồn buồn.
- Này Tiểu Tung Tử, cái tên của ngươi ta thấy nghe không thuận lắm, hay là đổi tên đi. Gọi ngươi Lạc Tử đi. Vậy nghe vui vẻ hơn đó.
Hắn cũng ậm ừ cám ơn ta. Chắc cũng chưa hiểu sao hôm nay ta nhã hứng vậy. Nói thật là bên cạnh có hai tên thái giám suốt ngày gọi “tự tử” với “tiêu tùng” bảo sao mà không xui xẻo. Ta cũng hơi mê tín, thôi thì cứ đổi vậy cho dễ nghe. Từ giờ đến lúc khởi hành ta phải đảm bảo thân thể cho tốt mới được.