Thế là xong rồi. Mai là ta sẽ không phải gặp hắn nữa. Ta tung tăng vừa đi vào điện gặp ngay một cảnh tưởng kinh hoàng.
Tên Tiểu Tư Tử nằm sõng soài trên sàn nhà. Thất khiếu thổ huyết. Mắt trợn ngược, chân tay bất động. Một bên là An Ly tỉ, một bên là Cẩn Nhi đang ngồi thất thần. Ta lập tức chạy lại sờ mạch tượng. Hắn chết đã cứng đờ ra rồi. Tên Tiểu Tư này ngày thường làm việc cũng chăm chỉ, hiền lành. Ta sai gì cũng vui vẻ làm theo. Bình thường hay có đồ ăn ngon ta cũng cho hắn ăn trước. Sao ta mới đi có một buổi đã thành xác không hồn thế này.
- Có chuyện gì?
Cẩn Nhi thấy ta về òa khóc. An Ly tỉ bình tĩnh hơn một chút kể lại sự tình. Sau khi buổi chiều ta đi. Bên Thái Tử lại cho người mang đồ ăn sang. Đến tối thấy ta không về, An Ly nói tên Tiểu Tư Tử này dọn dẹp. Hắn kêu đổ đồ ăn thì phí nên xin chén canh đó ăn luôn. An Ly tỉ bình thường thấy ta cũng dễ dãi với hắn nên không phản đối gì. Không ngờ hắn ăn chưa hết chén canh đã lăn ra chết. Bọn họ chân tay rụng rời, vì ta không có ở điện, sợ đánh động Cấm Vệ quân kéo tới thì chuyện của ta cũng bị phát giác nên đành im lặng, đóng cửa điện, không cho ai vào, chờ ta về.
Tiểu Tư Tử trúng độc chết. Nhìn kịch độc này quả ghê gớm. Có người mong ta chết không đường thoát. Cái cung cấm này quả nhiên hiểm độc. Ta nhìn thấy cảnh này tưởng tượng người chết nằm đây có thể đã là mình rồi. Thầm thương tiếc cho tên thái giám ngốc này. Bình thường ta ăn gì cũng lấy kim bạc ra thử qua một chút, hành tẩu giang hồ hiểm trá nên đã thành thói quen. Tên ngốc này không biết, cũng tại ta mà chết oan, làm ta thấy rất áy náy cho hắn. Sự việc này có vẻ lớn chuyện rồi, có người chết trong Đông cung, lại là do ăn đồ của Thái Tử mang tới. Ta thân cô thế cô trong Đông cung này biết kêu ai đứng ra bênh vực bây giờ? Nếu giờ hò hét ầm ĩ lên có khi hỏng việc. Nghĩ một lúc ta kêu Cẩn Nhi đi gọi Trương tổng quản, là tổng quản của Đông cung đến.
Một lúc sau, thấy ông ta hớt hơ hớt hải chạy đến. Ta với An Ly, Cẩn Nhi cũng đã bàn xong kế sách đối phó. Ông ta vừa tới là ta đã nước mắt lưng tròng.
- Quận chúa, chuyện này là thế nào?
Ta khóc thút thít nói không ra hơi. An Ly thay ta kể chuyện. Nói là ta tối đi nghỉ sớm, không ăn đồ của Thái Tử đưa tới. Tiểu Tư Tử ham ăn nên nhân lúc dọn dẹp đã lén ăn mấy miếng. Cuối cùng chết thảm. Nghe xong Trương tổng quản cũng thêm biến sắc.
- Sự việc trọng đại, nô tài sẽ cho người bẩm báo Hoàng Thượng và Thái Tử điện hạ.
Nói xong hắn tức tốc đi ra. Ta ngồi chờ rồi nhìn cái xác tên Tiểu Tư Tử. Suốt ngày kêu hắn “tự tử”, giờ hắn chết không nhắm mắt làm ta thương tâm quá. Không biết nhà hắn còn ai không? Song thân hắn mà nghe hắn chết thảm thế này chắc buồn lắm. Ta đưa tay vuốt lại mắt cho hắn. Kịch độc ghê gớm khiến máu chảy ra đã đông đen. Toàn thân hắn cũng đã chuyển đen. Ta nghĩ loại độc dược như vậy Trung Nguyên cũng có sao? Trước kia ở Tây Vực từng tìm hiểu qua độc dược thấy vô cùng khủng khϊếp. Có một loại độc điều chế từ trùng độc sa mạc, khiến người trúng phải toàn thân chuyển đen, thất khiếu thổ huyết, chết trong tích tắc. Tám, chín phần còn đang nghĩ người hạ độc ta chắc không phải hai ả phu nhân kia. Cho chúng mười lá gan cũng không dám hành sự lộ liễu như vậy. Kẻ hạ độc chỉ muốn ta chết, không quan tâm chuyện khác.
Chẳng bao lâu đã thấy đèn đuốc kéo tới. Ta thấy Cấm Vệ quân đã theo Trương tổng quản tiến vào. Người tới là Phùng Uy, đội trưởng của Thanh Long đội. Hắn thi lễ với ta xong liền khám xét hiện trường. Mấy tên nữa cũng đeo găng tay xem xét thật kĩ thi thể của Tiểu Tư Tử. Sau khi kết luận sơ bộ hắn chết do trúng độc, liền bọc lại khiêng đi. Ta thấy thế cũng bật khóc theo. Ta cũng tội nghiệp hắn thật, không giấu giếm cảm xúc của mình.
- Quận chúa đừng quá bi thương. Mạt tướng nhất định bẩm báo Hoàng Thượng, điều ta chân tướng cho người.
Ta không nói gì, chỉ thút thít khóc. Ngay lúc đó thấy tên Thái Tử bước vào.
- Sa Lan, nàng không sao chứ?
Hắn chạy lại nắm tay ta lên, hai mắt chăm chú nhìn ta vẻ rất quan tâm.
- Tiểu nữ không sao.
- May quá, kẻ chết chỉ là một tên nô tài, làm ta sợ quá.
Ta nghe câu này ngứa hết cả gan. Cái bọn vương tôn này ỷ mình sinh ra quyền quý lúc nào cũng coi thường dân đen bọn ta.
- Thái Tử, người nói thế là thế nào? Hắn cũng là một sinh mạng do song thân hắn đẻ ra. Hắn chết cũng có người thương tiếc đau lòng, sao lại nói là may? Chúng ta ở thảo nguyên đều coi trọng sinh mạng của tất cả mọi người, không phân biệt sang hèn.
Ta khẩu khí tự dưng lớn quá khiến hắn cùng đám Cấm Vệ lẫn thái giám cũng bất ngờ. Hắn bình thường thấy ta không nói nhiều, nay nói câu nào câu nấy như gươm giáo phóng ra thì cũng giật mình.
- Ta, à, ta lỡ lời. Sa Lan nàng chắc đau lòng cho hắn? Ta có lỗi với nàng, lại làm nàng kinh sợ rồi.
Mấy lời sáo rỗng này ta nghe phát chán đi được. Ồn ào ở Diêu Tư điện một hồi rồi cũng yên ắng. Ta ngủ mơ mơ màng màng. Thanh Linh kiếm để ngay bên cạnh. Từ giờ đến lúc nghĩ cách thoát thân cũng phải đề cao cảnh giác, không được lơ là để rồi chết thảm như Tiểu Tư Tử kia. Sáng hôm sau, Hoàng Thượng triệu gọi. Ta vác luôn cái mặt bơ phờ đi gặp người.
- Quận chúa, chuyện đêm qua ta đã nghe bẩm báo. Con có ý gì không?
- Tiểu nữ may mắn được gả cho Thái Tử nhưng xem chừng đó không hẳn đã là phúc khí của tiểu nữ. Giờ tiểu nữ ở trong cung thân thế cô quạnh, Hoàng Thượng chiếu thương đã là ân đức cho tiểu nữ lắm rồi ạ.
- Quận chúa thân phận cao quý. Bắc Bình Vương rất yêu thương con. Chỉ e sự việc lần này có kẻ muốn chia cắt hòa khí giữa hai chúng ta. Con chớ nên nghi kị ta, không ai muốn có cảnh binh đao cả.
- Hoàng Thượng suy nghĩ thấu đáo. Tiểu nữ có dám nghi ngại ai, chỉ là nhớ tới tên nô tài thân thiết chết thảm như vậy thấy thật sợ hãi.
- Con yên tâm, từ giờ ta sẽ cho người kiểm tra cẩn thận đồ ăn đưa tới. Cấm Vệ quân sẽ có người theo sát con.
Thôi xong, ta bị ám rồi. Nhưng mà thế cũng yên tâm hơn. Hiện tại ta cũng chỉ cần ngoan ngoãn ở Diêu Tư điện nghĩ kế thoát thân là được.
- Tiểu nữ đội ơn Hoàng Thượng.
Ta đi từ chỗ Hoàng Thượng về đã có một tốp Cấm Vệ quân đi theo. Diêu Tư điện bình thường vắng vẻ giờ đông đúc hẳn. Tường trong tường ngoài đều có Cấm Vệ quân canh phòng nghiêm ngặt. Ta ở trong điện cũng chả đi đâu được, chỉ còn biết cùng An Ly, Cẩn Nhi lôi mấy thứ nữ công gia chính ra làm gϊếŧ thời gian. Không khí có vẻ yên ắng, ngột ngạt. Ta bình thường nói năng sảng khoái, giờ lại phải thỏ thẻ dịu dàng. Ngồi khâu một lúc là mấy đầu ngón tay cũng bật máu.
- Trời ơi, quận chúa, người chảy máu rồi, để Cẩn Nhi gọi ngự y.
- Thôi, không cần. Có tý thương tích này phiền hà làm gì? Ta băng lại một chút là được.
Ta cũng cố học thêu như An Ly tỉ dạy, nhưng mấy ngày rồi, tấm vải thêu cũng phải chuyển màu vì dính máu của ta quá nhiều.
- Hu Hu, An Ly tỉ à, ta thấy đến mười kiếp ta cũng không thể thêu được đâu.
An Ly nhìn ta cũng ngại ngùng thật.
- Vậy thôi, quận chúa nghỉ ngơi đi. Ta thấy cũng xót quá. Coi như người có lòng đi. Thái Tử biết người cực khổ vậy lại trách mắng chúng ta không chăm sóc người.
Ta mà có lòng gì với cái tên Thái Tử ấy chứ? Lúc đó nghĩ gì lại nghĩ ra cái Mặt Đanh của tên đầu heo kia.
- Vậy túi thơm người định không làm nữa à?
- À, vậy lấy cái túi lần trước tỉ làm cho ta đi. Tỉ dạy ta kết mấy cái nút, treo mấy hạt ngọc là được rồi. Ta sẽ tự chế hương liệu, coi như là ta có lòng. Vậy được không?
Thấy ta năn nỉ, hai cô nàng cũng chỉ biết gật đầu thôi. Tới chiều ta đã làm xong cái túi thơm cho hắn. Tối nay hắn báo sẽ đến ăn cơm. Ta cứ tặng hắn lúc đó là được, coi như cáo lỗi hôm trước ta quát hắn trước mặt mọi người.
- Nàng cũng biết làm cái này sao?
- À, An Ly dạy tiểu nữ. Ta thêu không giỏi, là tỉ ấy thêu. Ta phụ làm mấy cái nút với chế hương liệu bỏ vào thôi.
- Nàng quả nhiên thật thà. Hương liệu cũng rất thơm. Đa tạ nàng.
Ta cười cười, ngồi ăn cơm với hắn một lúc thì hắn về.
Tối đến, ta tha thẩn ngoài sân sau viện. Chỉ có ở đây mới không chạm mặt đám Cấm Vệ. Ta nghĩ xem làm cách nào thoát khỏi hoàng cung này. Ở thêm nữa có khi ta phải lấy tên Thái Tử này thật, trở thành một Thái Tử phi bất đắc dĩ sao nghe buồn hết cả người.
Bỗng trong gió có kình phong phóng tới. Ta lách người mới né được một cái đã thấy đao ảnh đến ngay trước mặt. Không còn cách nào chỉ biết dựa vào khinh công tránh tiếp. Tên áo đen này quả là có chút công phu, ra tay rất tàn độc, muốn một đao chém chết ta, hắn chỉ không ngờ ta cũng có võ công nên tránh được cái chết trong tích tắc. Ta chỉ mang có một thanh chủy thủ, đấu với hắn chỉ có thiệt. Ta nghĩ thế tránh được chiêu thứ hai xong là vận lực hô to.
- Có thích khách!
Cấm Vệ quân lanh lẹ lập tức xông vào, bao vây tứ phía. Tên áo đen này lúng túng, vội mở đường máu thoát thân. Đại nội cao thủ lập tức tấn công. Ta tránh sang một bên được ngay hai hộ vệ áp sát.
- Quận chúa!
Ta nhìn hai tên này quen quen. Hình như là tên Liêm Khoan thư sinh lúc trước bị ta đánh thuốc cho mê mệt đây mà. Còn tên bênh cạnh không phải là phó tướng của tên Mặt Đanh, Khiêm Vệ sao? Bạch Hổ đội làm gì ở đây?
Đang hoang mang lại thấy sát khí lao tới. Lại thêm một tên áo đen nữa ở đâu phóng ra nhằm ta mà hướng thẳng đao.
- To gan!
Khiêm Vệ lập tức múa đao cản lại. Hắn cũng thân thủ phi phàm lắm. Tên áo đen kia bị bức cho lùi lại lập tức giở trò.
- Cẩn thận!
Ta hô vẫn chậm mất nửa nhịp. Phi đao phóng ra trúng ngay tay Khiêm Vệ. May mà hắn nghe tiếng ta hô cũng vặn mình ứng biến nhưng không thể nhanh bằng ám khí đã xuất. Cấm Vệ quân lập tức dồn ép. Hai tên này chống trả quyết liệt. Ta chạy lại xem tên Khiêm Vệ đã nằm lăn ra rồi, phi đao có kịch độc. Ta rút ngay dao ra rồi giả vờ nắm tay hắn lay lay, thừa cơ bấm huyệt bế khí huyết của hắn lại, không để độc tố lan đi. Lộn xộn một lúc thì cũng hạ được một tên, bắt được một tên. Bọn chúng bị áp giải đi. Mấy tên Cấm Vệ kia mới phát hiện tên Khiêm Vệ trúng độc.
- Mau, đưa Khiêm đại nhân tới Thái y viện.
- Không được! Khiêng hắn đi là độc tố sẽ lan nhanh hơn đó.
Ta bất giác hô to, thấy mấy tên Cấm Vệ nhìn ta nghi hoặc. Quên mất lại để lộ là ta biết y lý rồi. Thôi kệ, mạng người quan trọng. Ta cũng giả vờ am hiểu.
- Thảo nguyên ta có nhiều rắn. Khi bị rắn độc cắn trúng là phải hạn chế vận động, lập tức buộc vải ngăn độc công tâm.
Ta nói cũng có lý, mấy tên Cấm Vệ cũng xé vải buộc phía trên cánh tay hắn lại, ngăn cho chất độc theo máu truyền đi. Bọn chúng khiêng hắn vào giữa điện. Ta sai người đến Thái y viện gọi ngự y.
- An Ly à, kiếm mấy cái lọ gốm nhỏ nhỏ như thế này, rượu nữa. Nhanh đi.
Tỷ ta cũng không hiểu ta định làm gì, nhưng nhìn mặt ta nghiêm trọng cũng chỉ vâng dạ cùng mấy cung nữ nhanh chạy đi kiếm. Giờ ta thành thấy thuốc bất đắc dĩ rồi. Phóng lao phải theo lao. Ta mà ngồi đợi thái y đến thì tên này chết từ tám đời rồi. An Ly cũng nhanh chóng kiếm được mấy cái lọ. Ta lấy trâm cài tóc, xé áo quấn quanh đầu trâm rồi tẩm rượu đốt. Ta dùng chủy thủ rạch thêm một nhát nữa cho máu độc chảy ra thêm. Thấy máu chảy rồi, ta lập tức dùng mấy cái lọ gốm giác hơi cho hắn, cốt là phải hút ra càng nhiều máu độc càng tốt. Ta vẫn chưa biết độc dược này là gì? Có thể là xà độc. Khi trúng phải lập tức khiến tứ chi tê liệt, cơ thể phải chịu đau đớn vô cùng rồi mới chết. Tên Khiêm Vệ này run bần bật, xem chừng không cành nhanh hút chất độc ra rồi mới tìm thuốc chữa thì hắn sẽ chết thảm ở đây. Diêu Tư điện đúng là chướng khí nặng nề, chưa có mấy hôm đã hai mạng người chết, không thể tiêu diêu vô tư lự sống ở đây được. Ta vất vả một hồi, thay hết mấy cái lọ, hút ra một đống máu đen. Mấy tên Cấm Vệ mặt cũng đầm đìa mồ hôi, không dám thở mạnh sợ làm phiền ta. Diêu Tư điện ngập tràn ánh đuốc, không khí bỗng chốc ngột ngạt hẳn.
- Các người lui ra bớt đi, ngột ngạt quá! Hắn không trúng độc chết cũng ngạt chết rồi.
Thấy ta quát, đám lính cũng dạt ra bớt. Khi thấy máu bắt đầu chuyển đỏ, cũng nghe ngoài điện có tiếng thái y tới. Mấy lão già Thái y viện làm việc chậm chạp thế không biết. Ta nghĩ ta mà trúng độc này, đợi bọn họ tới cứu có mà ta đi chầu ông tổ gia từ lúc nào rồi. Cuối cùng cũng thấy hắn hô hấp lại bình thường một chút. Ta sờ mạch tượng rất yếu nhưng vẫn đập đều. Xem ra hắn ta chắc cũng không chết. Để xem mạng hắn có qua được đêm nay thì phải nhờ mấy ông già bên Thái Y viện rồi.
Một lúc mới thấy lão thái y tất tả chạy vào. Tội nghiệp lão cũng già rồi, chạy không nhanh được. Ta đứng dậy cho lão xem tên kia.
- Quận chúa, thế này là…
- Ta đã hút bớt máu độc ra. Hắn ta hình như trúng xà độc. Độc tính mạnh, nên nhanh chóng dùng thuốc chế ra từ độc của Tử xà vương mới may có thể cứu hắn.
Tên thái y cũng vội vàng xem mạch chẩn trị. Ta mệt phờ cả người, mồ hôi chảy nhễ nhại. Mạng che mặt cũng phải mở ra để thở. Vừa quay lại đã thấy tên Mặt Đanh đứng cạnh Liêm Khoan từ đời nào. Hắn lăm lăm nhìn thẳng vào mặt ta làm ta bỗng chốc cứng đơ ra.