Sáng sớm hôm sau, ta lơ ma lơ mơ tỉnh dậy. Cả một đêm dài không hiểu cứ nhắm mắt lại là mơ thấy cái tên Mặt Đanh đó, không thể nào ngủ ngon được. Hắn đối với quận chúa Sa Lan ta một mực cung kính, đối với thích khách ta một mực không khoan nhượng, đối với Tiểu Tư Tử ta lại thân thiện như vậy. Rốt cục thì đâu mới là con người thật của hắn. Ta điên quá, hôm qua rửng mỡ chạy sang đó. Giờ thì hay rồi, chuốc thêm cái họa này, biết làm thế nào bây giờ. Ta không sang thay băng cho hắn, có khi nào hắn cho người đi tìm ta. Tra lại sổ sách Nội vụ phủ là ra ngay ta, tức là Tiểu Tư Tử không thuộc bộ phận sai dịch của Tây Thành. Thế thì càng nguy, hắn tìm ra manh mối gì lại mò sang Đông cung thì ta cũng gặp rắc rối to.
- Quận chúa, quận chúa!
- Hả?
Giờ ta mới tỉnh, thấy mình đang ngồi ăn quýt ngoài phòng lớn.
- Người nãy giờ sao vậy? Cứ thờ hết cả người ra.
Cẩn Nhi vốn thật thà quan tâm ta, tưởng ta bị ngơ thật.
- Ta, không sao. Các ngươi làm gì vậy?
- Sắp sang đông rồi, chúng nô tỳ đang may thêm áo. Người xem, vải gấm này Thái Tử mới mang cho người đó. Trên có thêu hình tử lan thật hợp với người, may áo khoác sẽ đẹp lắm.
Ta ậm ờ vài câu. Nói thật là ta xưa nay dùng kim đâm người thì dễ chứ dùng kim đâm vải thì thấy tội cho chúng nó (vải) lắm. Mọi lần tập luyện rách áo, rách quần, toàn sư phụ may vá lại cho ta. Ta đi theo người hơn chín năm, tinh thông tám tám sáu tư bộ ảnh cước, bảy năm ba lăm bộ khinh công, chín sáu năm tư chiêu phóng ám khí, kiếm pháp ba bộ chân truyền của sư phụ sáng tạo ta đều biết cả, thêm mấy trăm huyệt đạo trên cơ thể đọc không sai chữ nào. Chỉ có điều, nhắc đến thêu thùa, may vá ta thà đi lột da bò còn hơn. Tự nhiên nhắc tới may vá mới nhớ tới cái túi thơm.
Một khí lạnh chạy dọc cả sống lưng. Chả lẽ tên này biếи ŧɦái vậy? Trước kia đi cũng sư phụ cũng có ghé qua biển Đông. Ở đấy thuyền bè các nước buôn bán tấp nập. Ta gặp mấy tên Phù Tang buôn lụa. Lúc đó đi theo hắn lại có nam tử rất xinh đẹp. Hắn lại còn không ngại ngần thể hiện tình cảm luyến ái với tên nam tử đó, làm ta ăn mà muốn ọc hết tô bánh canh cá ra ngoài. Chả lẽ Trung Nguyên giờ xuất hiện dạng này rồi sao? Hắn nhìn cũng lớn rồi, mặt mũi dạn dày sương gió chắc cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi chứ? Không biết hắn lấy vợ chưa? Vợ hắn có biết hắn biếи ŧɦái không nhỉ? Hay là hắn chưa lấy vợ, nhất quyết thích loại bất nam bất nữ này.
- Á!
Ta bất thần hét một tiếng làm An Ly và Cẩn Nhi giật bắn cả người.
- Quận chúa, người lại làm sao nữa vậy?
An Ly nhăn nhó nhìn bản mặt như không muốn tin vào sự thật rành rành của ta.
- Ta, chết mất, nói sao nhỉ?
- Chuyện gì?
- À, mà thôi, không có gì. Các ngươi may cho ta một cái túi thơm đi.
- Quận chúa muốn có túi thơm à? Vậy nô tỳ giúp người làm một cái.
- Ừ, vậy chiều ta lấy, nhanh nhanh đi nhá.
Ta gặp Như nương học quy tắc đến quá trưa thì đi ăn cơm. Lúc này đã thấy An Ly nhanh nhảu.
- Quận chúa, người xem túi thơm xong rồi này.
Nàng ta đưa ta cái túi thơm màu tím than. Bên trên còn thêu thêm mấy bông lan màu tím nhạt, đúng là rất đẹp. Nhưng trời ơi, ta mà đưa cái này cho hắn thì hắn tưởng ta mới là tên biếи ŧɦái. Ta cố nuốt nước mắt vào trong, cầm lấy cái túi.
- Chà, An Ly tỉ quả nhiên là giỏi nha. Nhanh vậy đã làm xong. Có thể dạy ta không?
- Quận chúa hiếm khi có nhã hứng vậy, để nô tỳ dạy người.
Giờ ta mà kêu cô ta đi làm một cái khác nhìn cho nó bình thường, tức là nam tính hơn, tức là giống của một nam nhân làm, không, của một thái giám làm, để đưa cho một nam nhân khác (đoạn này sao thấy giống hai tên biếи ŧɦái thế không biết) thì có lẽ bọn họ lại sinh nghi mất. Dù từ trước tới nay bọn họ đều giúp ta cải trang, không dám hỏi han nội tình gì, nhưng giờ mà khiến họ nghi ngờ thêm, ta lại phải giải thích dông dài, rồi thì họ mà biết ta vẫn định bỏ cái chức Thái Tử phi này thì chắc lại bù lu bù loa lên mất.
- À, vậy ha. Ngươi cứ dạy ta làm được cái túi trước đi, còn thêu thì từ từ học.
- Vâng, vậy nô tỳ đi chuẩn bị.
An Ly và Cẩn Nhi tưởng ta muốn làm túi thơm thật nên mang ra rất nhiều đồ linh tinh. Nào là vải, chỉ, hạt đá, châu ngọc đυ.c lỗ, đủ kiểu. Ta nhìn vào cái mớ vải lòe loẹt hoa lá cành kia mà muốn chán. Thế này mà làm cho hắn cái túi thơm thì thật không khác nào sỉ nhục chí khí nam nhi của ta. Tìm quanh quẩn cũng thấy một mảnh vải tối màu. Nhìn giống cái vải An Ly khi nãy thêu cho ta. Đây là loại vải gấm có hoa văn in chìm, là thượng phẩm của Ba Tư. Cái này chắc trong đống hồi môn của ta. Ta thấy thôi lấy cái này là hợp lý nhất, chỉ cần làm một cái túi buộc lại cho hắn, không cần thêu thùa gì hết.
Trông đơn giản vậy mà làm cũng khó lắm nha. Ta hi sinh cả giấc ngủ trưa yêu thích của ta để ngồi may túi cho hắn, đâm kim vào tay đến cả chục lần. Hồi đó tập phóng kim bạc làm gì có chuyện này. Toàn ta dùng kim đâm người chứ làm gì có chuyện ta dùng kim đâm ta.
- Quận chúa này, có phải người muốn làm túi thơm tặng ai không?
- Hả?
Câu hỏi của An Ly làm ta giật mình thầm trong bụng.
- Nô tỳ nghe nói ở Trung Nguyên, nữ tử yêu thương một nam tử nào đó sẽ làm túi thơm tặng cho người đó.
Ta tưởng tượng ra cái mặt tên thái giám Tiểu Tư Tử, yêu thương tên Thập Gia, làm túi thơm tặng hắn, bất giác toàn thân nổi da gà.
- Có phải là Thái Tử không?
Cẩn Nhi lại nhanh nhảu.
- Còn ai vào đây nữa hả?
An Ly gõ ngay vào đầu cô ta một cái.
- À, ờ. Dạo này Thái Tử đối với Diêu Tư điện của chúng ta cũng quan tâm không ít. Ta làm một cái túi tặng hắn biểu lộ chút thành ý vậy.
Cả hai cười tủm tỉm, ta cũng giả lả cười theo. Mặt trời cũng ngả dần về Tây rồi, ta mà làm không xong thì mệt nên thôi, không nói nữa, chuyên tâm một chút làm cho xong. Hai nô tỳ kia thấy ta chuyên tâm như vậy thì tưởng ta yêu Thái Tử lắm, dốc lòng chỉ dạy. Ta thề cuộc đời này của ta sau sẽ không bao giờ đυ.ng vào ba cái may vá, thêu thùa này nữa. Chật vật gần hai canh giờ ta mới khâu xong được cái túi bé bé.
- Ha, xong rồi!
- Chưa, còn luồn dây, kết nút nữa.
Hai tỳ nữ nhiệt tình chỉ ta cách làm móc đeo, rồi kết một cái nút, xỏ thêm vài hạt ngọc. Cuối cùng cũng xong, nhìn không đến nỗi nào. Ta bảo chúng dọn dẹp rồi ăn cơm. Sắp hoàng hôn rồi, ta nhanh chóng tìm mấy cái lá trà rồi bỏ vào túi, kéo lại.
- Ta đi một lát, Cẩn Nhi, ngươi cứ lên giường ta mà ngủ, tối ta về.
- Người chưa ăn cơm mà.
- Lát ta ăn.
Hai nô tỳ này quen với hành tung bí ẩn của ta rồi nên cũng không thấy làm lạ. Ta nhanh chóng cải trang, cầm thẻ bài của Tiểu Tư Tử rồi đi luôn. Tên Tiểu Tư Tử này ta kêu hắn ở trong Diêu Tư điện thì không cần mang thẻ, cứ đưa An Ly bảo quản giúp. Vậy là ta dễ dàng hành sự, không phải tốn thuốc mê với hắn nữa.
Ta sang đến Ngự Lâm phủ đã thấy mấy tốp lính tuần canh tập trung ăn tối. Trong đó thấy tên Mặt Đanh cũng ngồi chung với chúng. Vậy hắn cũng không đến nỗi kiêu ngạo, coi mình hơn người khác. Nhưng hắn cũng không ăn cơm. Hắn trao đổi với vài tướng lĩnh xong thì về phòng. Ta chờ hắn vào phòng một lát rồi cũng gõ cửa.
- Thập đại nhân?
- Tiểu Tư Tử, ngươi vào đi.
Ta vừa bước vào đã thấy xộc lên mùi thuốc nồng nặc. Hắn ở phòng trong căng một bức bình phong. Ta thấy mọi sự không ổn, lập tức cáo lui.
- Đại nhân trị thương, nô tài không dám làm phiền.
Ta lui thật nhanh nhưng vẫn bị hắn gọi lại.
- Không sao, qua đây!
Thôi rồi, tên biếи ŧɦái này tính làm gì đây?
Ta run run lết qua. Thấy hắn toàn thân ngâm trong thùng nước thuốc. Hắn bế quan điều hòa khí huyết. Trong nước toàn thảo dược trị thương khiến ta cũng thấy đỡ ghê hơn một chút.
- Ngươi biết châm cứu chứ?
- Dạ, không ạ.
- Không sao, cứ châm theo chỉ dẫn của ta là được rồi.
Ta cầm tấm vải bọc kim bạc ra phía sau lưng hắn.
- Được rồi. Huyệt phế du. Từ đốt sống đầu tiên, đếm xuống đốt sống thứ ba.
Ta cũng giả vờ sờ sờ.
- Đây ạ?
- Lên trên một chút, ấn mạnh vào ngươi sẽ thấy xương đốt sống. Chỗ đó, đúng rồi.
Ta đâm kim.
- Tâm du, ngươi đếm xuống đốt sống thứ năm rồi đo ngang sang phải khoảng hai thốn ngón tay. Dừng lại, đúng rồi… Huyệt cách du, đốt sống thứ bảy, sang phải một thốn rưỡi… Can du, đốt thứ chín, sang phải một thốn rưỡi… Tỳ du, đốt mười một, sang phải một thốn rưỡi.
Ta cứ lần lượt châm cứu cho hắn, cũng không dám làm nhanh quá. Cứ chậm chậm rờ rờ như thể người lần đầu châm cứu. Hắn cũng tin người ghê, không sợ ta châm tử huyệt cho hắn đi chầu ông bà luôn sao? Hình như hắn còn bị ứ tắc khí huyết. Mấy huyệt vừa châm đều có tác dụng lưu khí, tuần máu, bổ tâm, bổ phế cả. Nhưng chợt phát hiện càng châm càng sâu xuống phía dưới, không xong, không xong, phải nghĩ cách. Thế là ta châm bừa một phát khiến hắn đau quá kêu lên một tiếng “Á”
- Đại nhân tha tội, nô tài ngu muội, không dám làm nữa, sợ tổn thương đến ngài.
- Không sao, lần đầu làm vậy là tốt rồi. Quay ra đây.
Hắn lại kêu ta ra trước hắn. Ôi, cái mạng nhỏ bé của ta sao cứ thích treo qua, treo lại trên miệng cọp thế này.
- Đản trung.
- Hả?
Ta còn ngơ ngơ, hắn cầm luôn tay ta dí vào giữa ngực hắn.
- Đây, ngay chính giữa.
Ta dù có hành tẩu giang hồ nhiều năm nhưng chưa bao giờ bị khinh bạc tới vậy. Cái tên đầu heo này hành ta quá thể, còn dám động tay, động chân khiến ta tức quá.
- Sao ngươi run thế hả? Châm cứu đi chứ, cẩn thận đấy.
- Dạ, dạ.
Ta châm xong mũi này hắn cũng thả cho ta ra.
- Ngươi xuống bếp lấy cho ta ít đồ ăn.
Ta bỗng chốc trở thành sai dịch riêng của hắn từ lúc nào không biết. Ta cũng lủi cho nhanh, hắn hứng lên lại muốn châm thêm cái huyệt nào nữa thì ta chết mất. Xuống dưới bếp thấy mấy tên thái giám đang nấu nướng. Ta nói cần chuẩn bị ít đồ ăn cho Thập Gia, bọn chúng lập tức hiểu ý bảo ta chờ một chút.
Ta thấy hình như tên Thập Gia này ăn cơm ở đây cũng hơi nhiều hay sao mà mấy tên thái giám này có vẻ rành khẩu vị của hắn. Hắn đứng đầu Bạch Hổ đội, là tướng lĩnh cao cấp mà không về nhà sao? Nghĩ cũng tò mò, ta mới hỏi.
- Các vị, hình như các vị đều rõ Thập Gia thích ăn gì?
- Đương nhiên, ta nấu cơm ở đây mười ba năm rồi. Thập Gia này gia nhập Bạch Hổ đội từ năm mười chín tuổi. Đến giờ đã là năm thứ ba rồi, toàn thấy ngài ấy ăn cơm ở đây, rất ít khi về nhà.
Ta vừa nghe thế phụt luôn ngụm trà. Vậy ra hắn mới có hai hai tuổi thôi á? Cái bản mặt nhìn già như trái cà vậy mà hơn ta có ba tuổi thôi á? Nói hơn mười ba tuổi thì ta còn tin.
- Ngươi sao thế? Sặc hả? Cẩn thận. Nói cho ngươi biết, vị Thập Gia này khẩu vị cũng đặc biệt. Ngài ấy ăn rất nhạt, không ăn đồ chiên dầu, nấu cơm cho ngài ấy không cần cầu kì nhưng thanh đạm một chút mới được.
Ta nghe sao giống kiểu ăn tu đạo của sư phụ. Không giống ta, thích gì ăn nấy, không nề hà.
- Ông ta sao không về mà ăn cơm với vợ? Chả lẽ chê vợ nấu cơm giở quá?
- Ngươi thì biết gì? Ngài ta vẫn chưa thành thân. Gia thế ngài ta hiển hách lắm nhưng ít người biết điều này. Ta cũng chỉ biết là danh gia vọng tộc, sống trong Kinh Thành.
- Ừ, hèn gì mà trẻ thế đã là đội trưởng Bạch Hổ đội, thì ra là có cái ô to.
- Ngươi đừng có mà đem dạ tiểu nhân ra so lòng quân tử. Ngài ấy mười chín tuổi nhập đội. Giữ một chức lính canh thấp nhất. Trong một năm, ngài ấy liên tiếp vượt qua các cuộc sát hạch. Hai mươi tuổi đã bắt được hàng loạt các trọng phạm của triều đình. Thực lực của ngài ấy không thể coi thường.
- Vậy sao?
Công nhận là võ công của hắn cao thâm. Hành sự quả nhiên cũng tinh anh. Hắn mà thật sự có thực lực như vậy chắc chắn cũng không phải kẻ làm chuyện bừa bãi. Rốt cuộc chuyện của sư phụ liên quan gì đến hắn? Kiếm của sư phụ sao hắn lại có được?
- Đây, xong rồi. Ngươi mang lên đi.
Ta cầm khay thức ăn mang lên. Vừa đi vừa nghĩ không biết phải đối phó thế nào với tên giở hơi này. Không tìm ra cách thì ta còn phục dịch hắn dài hạn mất. Lúc đi vào phòng gọi hắn mấy tiếng thấy im re. Ta cũng đẩy cửa đi vào, nghĩ hắn đang điều hòa khí huyết chắc không tiện nói chuyện.
- Thập Gia, cơm của ngài tới rồi.
Ta liếc qua tấm bình phong thấy hắn gục đầu trước ngực y như chết rồi.
- Á, Thập Gia, Thập Gia!
Ta nhào tới lay hắn dậy. Cái mặt hắn cũng từ từ ngẩng lên, chỉ cách mặt ta vài thốn. Lần này mới để ý kĩ thấy lông mi hắn dài ghê. Mặt ta lại nóng bừng. May có lớp hóa trang chứ không hắn tưởng ta biếи ŧɦái thật mất. Ta lập tức buông hắn ra.
- Trời ơi, Thập Gia dọa nô tài chết mất. Nô tài cứ tưởng ban nãy châm nhầm huyệt đạo nào khiến người mất mạng rồi.
- Ha ha, khụ khụ khụ hớ hớ khụ khụ khụ.
Tên ngu này, đã yếu còn bày đặt. Ta cũng giả vờ lại xoa xoa cho hắn.
- Đại nhân cẩn thận. Rốt cuộc là người làm gì mà bị thương nặng vậy?
Hắn điều tức lại một hồi mới kể.
- Lần trước giao đấu với Văn đại nhân bị ông ta đánh cho rạn xương. Ta không kịp điều trị lại giao đấu với mất tên thích khách chết tiệt kia, trúng thêm mấy kim ám khí của bọn chúng làm tổn hại huyệt đạo, đảo lộn khí tức, xương l*иg ngực bị ép đứt đoạn, khiến ta suýt mất mạng.
Ta thấy nhột nhột, chưa kịp nói thêm câu nào đã thấy hắn đứng dậy. Bao nhiêu cái tinh túy đập hết cả vào mắt ta. Mẹ ơi, đêm nay sao mà ngủ nổi đây ông trời ơi, sư phụ ơi?
- Ngươi gỡ kim ra đi.
Ta cắn răng, cắn lợi lấy mấy cây kim cho hắn. Mắt cố ý nhìn lên trên. Xong là ta lủi ra ngoài chờ hắn mặc lại y phục.
- Ngươi ăn cơm chưa? Ngồi lại ăn với ta.
- Dạ, tiểu nhân không dám.
- Cứ ngồi đi.
- À, dạ.
Hắn ăn ngon lành. Ta thì đói quá cũng cố gắp vài miếng. Tối giờ vẫn chưa có gì vào bụng. Ăn xong, hắn kêu ta băng thuốc lại cho hắn. Ta nhanh nhanh làm cho xong rồi phải tính kế chuồn nữa.
- Thập Gia, chắc nô tài không hầu hạ người được nữa rồi.
Hắn im im.
- Nô tài được điều sang Đông cung phụ việc. Ngày mai sẽ sang đó.
- À, thì ra ngươi cũng biết lo cho tiền đồ đấy nhỉ?
- Dạ, không dám. Nô tài chỉ là phận con kiến nhỏ nhoi, làm gì có tiền đồ gì. Chỉ mong kiếm được chỗ nương thân tốt một chút còn có thứ mà lo cho người thân.
- Ta tưởng ngươi mồ côi.
- À, tiểu nhân còn có… một tiểu đệ nữa.
- Vậy sao, thế thì tốt, đi đâu làm thì cũng chăm chỉ một chút.
- Dạ. Cái này, túi trà này có ít trà an thần, bổ khí. Tiểu nhân nhờ người bên Phục Ty làm cho ngài.
Ta đưa hắn cái túi, tự nhiên hắn cười phá lên.
- Ha ha ha ha, sao cái Phục Ty này lắm kẻ giỏi giang thế không biết?
- Dạ? Sao ạ?
- Ngươi xem, đây là kết đồng tâm, là của uyên ương tặng nhau. Chả hiểu tên thái giám nào lại rảnh thế này nữa?
Kết đồng tâm, cái nút ấy mà cũng có tên à? An Ly và Cẩn Nhi, hai bà cô này, kết cái nút gì không kết, hại ta thành tên biếи ŧɦái thật rồi.
- Nô tài ở nông thôn cũng ngu dốt, không biết đây là kết gì, để đại nhân chê cười rồi.
- Đâu phải lỗi tại ngươi. Hôm qua ta phát hiện cái áo của ta được vá lại, nhìn đường kim xiêu xiêu, vẹo vẹo, giống y như cái túi này. Xem ra chắc cũng do mấy tên thái giám vô dụng bên Phục Ty làm rồi.
Ngươi mới vô dụng ấy.
- Dạ, đại nhân dạy chí phải. Không còn sớm nữa, tiểu nhân cáo lui.