Đại Tá Tần, Phu Nhân Muốn Ly Hôn!!

Chương 35: Giấc ngủ này thật phiền

“Anh còn muốn chơi vật tay nữa sao? Anh không ở nhà em vốn không có việc gì, anh ở nhà không bao lâu, em lại bị thương nửa tàn tật, vẫn là suy xét ly hôn đi, em không muốn chết trong tay anh.”

Còn chơi vật tay? Không muốn tay nữa sao?

“Anh không chạm vào em, thật không chạm vào nữa, trước khi em khôi phục tuyệt đối không chạm vào em một cái. Tổ tông ơi, ngày lành mới vừa mở đầu, em đừng nói chuyện xui như vậy, anh thật sự không muốn người vợ nào khác ngoài em.”

Tần Cửu Phóng bị doạ hết hồn, nhớ đến Tiêu Cánh lúc ấy mặt tái nhợt, cổ tay sưng lên thật sự dọa người, mà đầu sỏ gây tội vẫn là hắn.

“Để anh nhìn xem, tuyệt đối không làm đau em.”

Thật cẩn thận cởi bỏ áo ngủ Tiêu Cánh, ngồi xổm bên người Tiêu Cánh nhìn cánh tay phải của anh.

Khuỷu tay bó băng gạc, rõ ràng sưng lên một mảng, vuốt vuốt chỗ sung tâm hắn rung động, bả vai cùng các đốt ngón tay không thành vấn đề, nhưng dùng sức một chút thì sẽ đau.

“Thật không cần bó bột sao?.”

“Bác sĩ cho toa thuốc rồi, bó bột sẽ khó chịu hoạt động không tiện.”

Tiêu Cánh không dám lộn xộn, nhặt lấy áo ngủ muốn mặc vào, Tần Cửu Phóng ánh mắt dừng ở trên cánh tay của Tiêu Cánh.

Trên cánh tay có vài vết sẹo, như là bị cái gì chém trúng, có vẻ rất dữ tợn.

Rất nhẹ sờ sờ lên, nhớ tới Đằng Phi từng nói , Tiêu Cánh từng bị người khác đuổi đánh tàn nhẫn.

“Người khác khi dễ em sao. Người khi dễ em là ai?”

“Sớm đã bị cho vào tù bóc lịch rồi.”

“Lần sau gặp được loại sự tình này em cứ đánh chết nó. Không đúng, vẫn là anh ở cạnh bảo vệ em. Có anh ở đây, không ai dám đυ.ng vào em.”

“Đây là lúc ban đầu em tiếp quản công ty phát sinh, hiện tại không còn ai dám xuống tay với em nữa. Cũng không trông cậy vào anh quá nhiều, chuyện gì cũng chờ anh bảo vệ, chắc bây giờ cỏ mọc ở mộ em cao ngang đầu rồi.”

Tiêu Cánh không muốn nghĩ đến vấn đề này quá nhiều. Không được tự nhiên dùng một bàn tay nhặt lấy áo ngủ, Tần Cửu Phóng nhanh chóng hỗ trợ, đem áo ngủ mặc vào cho Tiêu Cánh, cài nút lại.

Dọn dẹp văn kiện trên giường để qua một bên, Tiêu Cánh xốc chăn lên chui vào.

“Anh thật là đồ tồi. Lúc em cần anh anh lại không ở bên cạnh em. Anh cho tới bây giờ chưa từng làm chỗ dựa cho em dựa vào, cũng không bảo vệ được em, để em thất vọng. Anh chưa từng để ý đến em, em không thoải mái, công tác khó khăn, bị thương, ngay cả hiện tại, em cùng anh cãi nhau đại bộ phận đều là anh không đứng ở góc độ của em mà suy nghĩ, đều là do tự anh nghĩ, anh tự ý quyết định, em nếu không đồng ý liền cãi nhau với em.”

Tần Cửu Phóng cúi đầu, lần đầu tiên nhận thức sai lầm của mình.

Không phải là Tiêu Cánh tính tình không tốt muốn cùng hắn cãi nhau, kỳ thật cân nhắc kĩ lại, mỗi lần cãi nhau đòi ly hôn, nguyên nhân đều là hắn chỉ lo chính mình mà chưa từng nghĩ cho Tiêu Cánh.

Nếu nghĩ tới dạ dày Tiêu Cánh không tốt, thì sẽ không đi làm mấy món kỳ quái kia.

Nếu từng nghĩ qua Tiêu Cánh vốn không phải loại da dày thịt dai như hắn, thì sẽ không làm bị thương cổ tay của Tiêu Cánh, nếu chú ý Tiêu Cánh bị thương sẽ đau, thì sẽ kiềm chế không làm đau Tiêu Cánh.

“Muốn đối tốt với em, nhưng toàn gây phiền phức cho em. Nhưng nếu anh phải đi làm nhiệm vụ, em gặp nguy hiểm anh lại không thể bên cạnh em. Kỳ thật anh biết, chúng ta ly hôn rồi em nhất định có thể tìm một người tốt hơn anh yêu em thật lòng, nhưng mà anh không muốn ly hôn. Anh cố gắng muốn bù đắp, muốn chăm sóc me, tới cuối cùng lại chỉ làm em tức giận.”

Thật sự không nghĩ ra, sao cứ như vậy. Buồn bực trong lòng đến phát hoảng. Hắn là thật sự muốn đối tốt với Tiêu Cánh, nhưng đều làm sai.

“Cửu Phóng, em cũng là nam nhân, không phải nữ nhân, không cần được bảo hộ cũng không cần dựa vào ai, em chỉ muốn khi anh hoàn thành nhiệm vụ nhớ phải về nhà. Trong lòng anh có em. Những thứ khác em một mình hoàn toàn có thể chống đỡ.”

Không cần biết sẽ mệt như thế nào hoặc là cô đơn tịch mịch cũng không hề gì. Chỉ cần hắn nhớ rõ phải về nhà, nhớ rõ trong nhà có người đã cùng hắn kết hôn , đem mình đặt trong lòng, cái này là đủ rồi.

Tần Cửu Phóng nhìn Tiêu Cánh.

“Em đúng là ngốc cực kì, người tốt số đều biết phải làm nũng để người khác thương yêu. Em lại tự mình mạnh mẽ như kim cương như vậy, anh lại càng yên tâm em, lại càng không trở lại.”

“Vậy ly hôn, ly hôn sớm chút.”

“Anh không ly hôn. Anh không cho em đi theo người khác. Em tốt như vậy phải để mình anh ôm không cho ai khác.”

Xốc lên chăn chui vào, không thể ôm Tiêu Cánh, vậy liền ôm tay trái của Tiêu Cánh, ôm chặt một chút, ai dám nhìn trộm vợ hắn, tuyệt đối đánh chết kẻ đó.

“Nếu ta đi làm nhiệm vụ không thể mỗi ngày ở bên cạnh em bảo vệ em, anh đây sẽ dạy em ít thuật phòng thân, đánh nhau sẽ không đánh thua.”

“Em mười mấy tuổi bắt đầu học TaeKwonDo.”

“Một hai người thì có thể thắng, nhưng nếu bị đánh hội đồng thì không được, anh phải nghĩ biện pháp mới được.”

“Anh đừng ôm cánh tay em, em muốn xoay người.”

“Anh ôm là đang đề phòng em xoay người, đè nặng lên cánh tay phải sẽ càng đau.”

“Cách xa em một chút, đừng có thổi hơi bên tai em.”

“Nhiều chuyện như vậy làm gì. Đi ngủ rồi thì gì cũng không biết. Mau ngủ.”

“Không cho ngáy ngủ.”

“Ngủ một giấc thôi mà, này không cho kia không cho.”

Sao mà nhiều nguyên tắc như vậy, này không cho kia không cho. Hắn bên trong chăn dịch chuyển, một hồi cởi hết quần áo ném ra ngoài.

“Không cho đem qυầи ɭóŧ cởi ra!”

Tiêu Cánh thấy rõ ràng ném ra khỏi chăn là gì, mặt đều đỏ lên đối hắn gầm nhẹ.

“Anh quen ngủ trần rồi. Em thử xem.”

Nói xong nâng tay chuẩn bị cởi sạch Tiêu Cánh.

“Kết hôn rồi thì vẫn có thể phạm tội cưỡиɠ ɠiαи đó, anh cử động nữa xem em khiến cho luật sư đoàn tố cáo anh.”

Tiêu Cánh cũng không động, nhàn tản ném ra một cái lý do.

“Ly hôn lý do càng đầy đủ, kê thêm một điều khoản cưỡиɠ ɠiαи trong hôn nhân.”

Phải nhanh chóng đi ngủ thôi, nháo loạn nữa thì cánh tay lại đau.

“Xoay lưng lại, quay mặt qua hướng khác, mặc qυầи ɭóŧ vào!”

Chăn vẫn không nhúc nhích.

“Đừng giả bộ ngủ.”

Tần Cửu Phóng ngáy khò khò.

“Hỗn đản.”

Đạp một cước vào mông hắn.

Tần Cửu Phóng sờ sờ mông, ôm gối đầu ngáy ngủ.

……

Toàn công ty cao thấp nhận được một tin cực kì giựt gân, phu nhân tổng giám đốc cùng tổng giám đốc đi làm!!!

Tiêu Cánh tay không thoải mái, Tần Cửu Phóng với chực vị phu nhân tổng giám đốc liền phải làm công việc của phu nhân, hỗ trợ mặc áo sơmi cài cúc áo, hỗ trợ đeo caravat, hỗ trợ nâng lên bát đũa thìa, hỗ trợ lái xe đưa đến công ty, gánh vác luôn chức trách của thư ký.

Tần Cửu Phóng đại học trực tiếp vào trường quân đội, tốt nghiệp trường quân đội liền vào quân doanh, sau đó cùng cục An ninh công tác hối hả ngược xuôi, chuyện của công ty hắn chưa từng tham dự, thời điểm ông nội còn sống, ba cùng bác hai đều không đến công ty, ba cả đời làm giáo sư văn học cổ đại, Bác hai tại bộ đội lại càng không quản, Tần Cửu Phóng thì hâm mộ Bác hai hắn, tính tình từ nhỏ cũng rất hiếu động, để hắn nhìn hợp đồng tham dự hội nghị, so với trực tiếp đánh thuốc mê cũng không khác gì.

Ông nội thật sự không có biện pháp, thân thể cũng không khoẻ, lúc này mới chú trọng bồi dưỡng Tiêu Cánh.

Tần Cửu Phóng cả đời không đến công ty, nhưng vì vợ, hôm nay liền làm thư ký cá nhân. Phu nhân tổng giám đốc, không thể cứ xài tiền phung phí được, tất nhiên phải cùng tổng giám đốc phân ưu rồi.

Ai cũng biết Tiêu tổng là cháu dâu trưởng Tần gia, nói như vậy cũng không đúng, bởi vì đối với vị trưởng tôn Tần gia này thực xa lạ, nếu lần đó không đạp cửa văn phòng Tiêu tổng, thư ký biết đây là phu nhân tổng giám đốc, nếu không thì không ai biết Tần Cửu Phóng cả.

Tần Cửu Phóng mặc tây trang cảm thấy cả người khó chịu đến hoảng hốt, không có thoải mái như quân phục. Tuy rằng quân trang lễ phục cũng là thực phẳng phiu như tây trang, nhưng không có gò bó như vậy đâu.

Máy tính cùng tài liệu của Tiêu Cánh đều được Tần Cửu Phóng ôm trong ngực. Tần Cửu Phóng giống như thư ký theo sát cước bộ Tiêu Cánh.

Tiêu Cánh bước vào công ty sắc mặt bình tĩnh, đi ở đằng trước hiên ngang dõng dạc, nghiêm nghị mười phần, nhân viên hai bên đều phải hỏi han một câu Tiêu tổng buổi sáng tốt lành. Tiêu Cánh gật đầu xem như chào hỏi lại.

Lên lầu đến khu làm việc, thư ký còn có vài người đang chờ, nhìn thấy Tiêu Cánh đến liền nhanh chóng chào đón, bắt đầu báo cáo công tác.