Đại Tá Tần, Phu Nhân Muốn Ly Hôn!!

Chương 36: Làm chuyện phu nhân nên làm

Thư ký cầm thời khoá biểu, lưu loát báo cáo công việc với Tiêu Cánh: hôm nay phải gặp ai, có ai gọi điện thoại định ngày hẹn, nội dung là gì, có ai muốn đến, có yêu cầu cái gì. Lịch làm việc dày đặc không có chỗ trống.

Có người đem các loại hồ sơ văn kiện đưa tới trên bàn, màu hồng màu xanh màu vàng, Tiêu Cánh nghe nhân viên liên tục báo cáo nội dung, bắt đầu phân phó thư ký ai là người phụ trách hạng mục, nội dung cần chú ý, gọi điện thoại hẹn với ai. Tiếp theo là chuẩn bị họp hội nghị thường kỳ.

Tiêu Cánh cầm lấy một văn kiện màu hồng liếc một cái, nhìn xong tuỳ tay ném vào người một người đàn ông trung niên mập mạp. Phân phó sa thải nhân viên đã làm biểu đồ này đi, báo biểu tài vụ làm không tốt còn có thể làm cái gì?

Bước đến phòng họp, người đã ngồi đầy trong phòng, Tiêu Cánh đến liền bắt đầu cuộc họp, anh cúi đầu nhìn tư liệu bên tay, nghe nhân viên rất nhanh ngắn gọn phân tích nội dung hạng mục.

Nửa giờ sau chấm dứt cuộc họp, tất cả mọi người vội vàng rời khỏi.

Thư ký ôm một đống văn kiện trở lại văn phòng, Tiêu Cánh phân phó công việc, thư ký ghi chép lại, Tiêu Cánh nói xong gật đầu cho thư ký đi ra ngoài làm việc.

Ai nấy đều là cước bộ vội vàng, nói chuyện nhanh gọn, không có lời vô nghĩa, dứt khoái lại quả quyết.

Tần Cửu Phóng đi theo Tiêu Cánh đi tới đi lui, căn bản không biết mình có thể giúp cái gì, cực kì luống cuống. Ghi chép thì đã có thư kí làm rồi, bật máy tính cho Tiêu cánh thì Tiêu Cánh tay trái vẫn có thể tự làm. Hắn đứng một chỗ nhìn mọi người bận rộn còn mình thì không biết nên làm gì.

Tiêu Cánh ngồi vào bàn công tác, nhìn xem một văn kiện màu hồng đặt trên bàn.

“Anh tới ký tên.”

Tần Cửu Phóng đang bối rối suy nghĩ bản thân không biết nên làm gì, phân vân là nên đi pha trà hay là ngồi một bên chơi di động, Tiêu Cánh liền hạ mệnh lệnh cho hắn.

Tần Cửu Phóng nhanh chóng chạy qua.

“Tên của anh hay là tên của em?”

“Tùy thôi, anh hay em đều được, đại diện pháp nhân là anh mà.”

“Không chừng tên anh người ta không biết là ai, vẫn là tên của em đi!”

“Vì sao lại phải phân ra ba loại màu?”

“Màu hồng là khẩn cấp, màu xanh là không vội, màu vàng là hôm nay cần có câu trả lời thuyết phục. Anh đi xem văn kiện màu xanh đi, đọc hiểu nhiều một chút. Sớm muộn gì công ty này cũng là của anh. Em chỉ làm tạm thời thôi.”

“Thôi để anh pha cho em ly trà.”

“Anh là phu nhân tổng giám đốc, pha trà đã có người đi làm, xem tư liệu, nói cho em biết suy nghĩ của anh.”

“Anh không xem đâu!!!”

“Từ từ đọc rồi sẽ hiểu.”

Tiêu Cánh nhìn Tần Cửu Phóng.

“Hiện tại anh công tác tại đơn vị cũng 10 năm rồi, đến độ tuổi nhất định anh cũng không có thể mỗi ngày đi làm nhiệm vụ. Hiện tại em giúp anh quản lý công ty, 40 tuổi anh về hưu rồi thì anh tiếp quản công ty đi, em sẽ về hưu.”

“Thật vất vả mới về hưu anh chỉ muốn an ổn sống qua ngày thôi, không muốn cùng người khác đàm phán này nọ, 40-50 tuổi rồi em còn bắt anh phải đi kinh doanh công ty, thà em kêu anh ra sống ngoài sa mạc cho rồi.”

“Ai mà không khó khan lúc đầu, lúc trước mới tiếp quản công ty ông nội đã đích thân chỉ dạy em mấy tháng, ông cho dù bệnh nặng cũng cố gắng dạy em cách kinh doanh. Bây giờ em cho anh thời gian 10 năm để làm quen công việc, chỉ cần dụng tâm thì sẽ được thôi.”

“Không phải là có em rồi sao? 40 tuổi anh về hưu rồi thì hưởng tiền trợ cấp là đủ rồi, chuyện gì anh cũng không muốn quản đâu!”

“Văn kiện màu hồng cùng màu vàng hôm nay em phải giải quyết gấp, còn có hai cuộc họp, một cuộc khảo sát công trường, thấy lượt khách phải tiếp chuyện, công tác rất nhiều, văn kiện màu xanh đành phải để về nhà xem tiếp.”

Tiêu Cánh liếc mắt đến một chồng hơn mười hồ sơ văn kiện màu xanh.

“Được rồi, hôm nay em tăng ca.”

“Còn tăng ca? Tay em còn đau mà.”

Tần Cửu Phóng không đồng ý, thức đêm tăng ca rất bất lợi với chuyện vợ chồng ân ái nha.

Tiêu Cánh nhìn hắn không nói lời nào, Tần Cửu Phóng mím cái miệng, đặc biệt không cam nguyện cầm lấy kẹp hồ sơ màu xanh, ngồi vào trên ghế sa lông lật xem. Nhìn nhìn đọc đọc, viết xuống ý kiến của mình, còn lại chờ Tiêu Cánh quyết định.

Tiêu Cánh nhìn hắn, khóe miệng cong cong.