Tiêu Cánh có chút mơ hồ, mới vừa rồi bọn họ còn la hét vào mặt nhau ai không ly hôn là đồ chó, hiện tại liền ôm nhau? Kết hôn lâu như vậy nhưng bọn họ chưa từng thân mật như vậy.
Đầu óc nhất thời không thể hoạt động. Đối với ái tình, Tiêu Cánh cũng là lần đầu tiên.
Không khí tốt như vậy, ngọn đèn màu vàng nhạt ái muội, an tĩnh đến có thể nghe thấy tim đập của người kia, khoảng cách gần có thể ngửi được mùi dầu tắm thơm mát, thật muốn ôm lấy Tiêu Cánh, hôn môi, cởϊ qυầи áo, lộ ra tiểu Cửu nhi, tiến vào sau đó nói vài lời tâm tình. Ngủ một giấc, ngày mai tình cảm hai người liền tăng lên theo cấp số nhân.
Tần Cửu Phóng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy, buộc chặt cánh tay ôm Tiêu Cánh vào trong ngực, đầu bự liền hướng xuống cổ Tiêu Cánh hôn hôn, nhiệt tình gặm cắn hõm vai Tiêu Cánh, thật giống như chú cho lông xù lớn.
Tiêu Cánh nghiêng thân thể, lỗ tai đỏ bừng lên, Tần Cửu Phóng cố gắng duỗi cổ muốn hôn lên môi Tiêu Cánh, hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, hắn nắm cằm Tiêu Cánh xoay về phía mình. Bắt đầu hôn môi, Tần Cửu Phóng chậm rãi thoát áo ngủ Tiêu Cánh, áo ngủ bằng tơ tằm nhẹ nhàng trượt xuống, bàn tay từ cổ một đường chậm rãi sờ xuống viền mông. Ban đêm tốt đẹp bao nhiêu, tình cảm mãnh liệt lại càng tốt đẹp.
Gì? Ngủ? Nói giỡn, hai người trưởng thành ngủ cùng nhau tất nhiên phải vận động rồi mới ngủ được.
Đem Tiêu Cánh nhanh xoay thành hình chữ S, hận không thể một ngụm gặm cắn toàn thân Tiêu Cánh.
Hắn ghé sát vào một chút, Tiêu Cánh liền không tự chủ được nghiêng đầu quay đi, tránh đi nụ hôn của Tần Cửu Phóng.
“Vợ, chúng ta hôn nhau đi.”
Nói thật ra, không khí hiện tại thực lãng mạn, sự chủ động của Tần Cử Phóng khiến anh thật sự kinh ngạc, việc hôn môi cùng người yêu này, anh thật ra cũng rất thích.
Nhưng mà… Tiêu Cánh nhìn Tần Cửu Phóng chu môi ra y như con gà mổ thóc, híp mắt say mê duỗi cổ ra phía trước, rất là buồn cười. Tiêu Cánh thật sự không thể hôn được.
Tần Cửu Phóng vừa định nhào qua đè Tiêu Cánh xuống giường.
“Tay em!”
Tiêu Cánh nhịn không được nhắc nhở, đừng quậy chứ, hoạt động mạnh một chút thì cánh tay này thật sự phải đi bó bột.
Tần Cửu Phóng vừa muốn bắt lấy cổ tay của Tiêu Cánh một phen ôm chầm anh vào lòng mình, nghe thấy thanh âm nhắc nhở của Tiêu Cánh, nhìn đến bàn tay đang quấn băng gạc, nhất thời đình chỉ nụ hôn bồng bột của mình.
Thật muốn liều lĩnh hết thảy hôn xuống, thật muốn đem người kia đặt ở trên giường mà động phòng. Đυ.ng đến băng gạc hắn mới nhớ lại Tiêu Cánh cánh tay bị thương, khuỷu tay cổ tay bị trật khớp, gân tay còn bị sưng nữa.
Đùa giỡn lưu manh cũng không thể không quan tâm, đây là vợ hắn thật vất vả mới mang về cạnh mình, hắn làm sai nhiều như vậy, không thể lại xem nhẹ cảm thụ của Tiêu Cánh. Nếu trực tiếp cưỡng ép, Tiêu Cánh tuyệt đối cùng hắn ly hôn.
Nuốt nuốt nước miếng, mĩ vị trước mắt nhưng hắn lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Lui lui thân thể trở về, buồn bực uể oải không vui. Thu tay về, phóng ánh mắt oan ức u oán nhìn Tiêu Cánh.
Tiêu Cánh tức giận buồn cười, anh đem tay ông đây làm thành như vậy còn cảm thấy không được hôn mà ủy khuất ? Anh ủy khuất cái rắm.
Không ngờ Tần Cửu Phóng nâng tay phải Tiêu Cánh lên thổi thổi.
“Có đau hay không, vừa rồi không đè lên tay em chứ. Anh quên em bị thương, xin lỗi, anh nhất thời nhịn không được, em vừa rồi thật đáng yêu.”
Thật sự, đặc biệt đáng yêu, lỗ tai đỏ ánh mắt có chút loạn, cùng Tiêu tổng trấn định tự nhiên kia hoàn toàn khác biệt, lại giống như trở lại khi còn bé, khi đó người này mỗi khi thẹn thùng lỗ tai liền đỏ lên.
Cổ tay sưng lên, ngón tay lạnh lẽo, Tần Cửu Phóng cũng không dám dùng sức nắm, chỉ sợ làm đau Tiêu Cánh. Nhẹ nhàng thổi thổi cổ tay Tiêu Cánh.
“Lần sau chúng ta chơi vật tay, anh tuyệt đối không thắng em. Cái đó và cãi nhau giống nhau, kết cục là sẽ ly hôn.”
Nhìn xem các cụ mỗi khi cãi nhau với vợ vì sao không cãi thắng? Vì sao không cùng vợ nói đạo lý thẳng thắng? Bởi vì cãi thắng rồi, giảng thông đạo lý rồi, thì ly hôn sẽ không còn xa nữa!!!!