Trong xe ánh sáng khá mờ, cho nên Tiêu Cánh không phát hiện Tần Cửu Phóng đỏ mặt một đường. Vẫn luôn liếc về phía bàn tay mình mới vừa được nắm kia.
Con người mà, có đôi khi là một loại động vật đặc biệt tham lam. Đặc biệt là trong chuyện tình yêu, có thể nắm tay , đã nghĩ có thể hôn hay không, có thể hôn rồi thì lại nghĩ có thể ôm ôm sờ sờ hay không, ôm ôm sờ sờ rồi thì có thể bắt đầu cởϊ qυầи áo được rồi nhỉ.
Tần Cửu Phóng một đường suy nghĩ miên man, cảm thấy bản thân là quân nhân thì phải tốc chiến tốc thắng, nếu có thể nắm tay, thì chắc có thể ngủ cùng nhau. Tất nhiên là không phải loại ngủ không hợp với thiếu nhi đâu, chỉ đơn giản là ngủ cùng nhau thôi!!!
Chỉ một chút sự cố, lại rốt cục náo loạn đến nửa đêm.
Tiêu Cánh tay có thương tích, anh đơn giản tắm một chút, thay đổi một thân áo ngủ lên giường. Bắt đầu lật xem tài liệu.
Tần Cửu Phóng tắm xong chỉ mặc quần short đứng ở phòng khách tự hỏi vấn đề nhân sinh trọng đại, hôm nay mình phải ngủ ở đâu?
Hai vị mẫu thân không ở đây, có khách phòng có thể dùng, khách phòng cái gì cũng có, giường chăn TV còn có phòng tắm.
Phòng khách có sofa cũng thực xa hoa, phi thường ấm áp mềm mại, còn rất rộng nữa.
Hoặc là ngủ trên sàn nhà, dù sao tối hôm qua cũng ngủ như vậy.
Không không, Tần Cửu Phóng vuốt cằm, sáng nay tỉnh dậy hắn đang nằm trên giường, này đại biểu cho cái gì? Tiêu Cánh đối với chuyện hắn ngủ ở trên giường không có ý kiến!
Nếu em ấy không ý kiến ai lại ngu ngốc ngủ ở khách phòng sofa hay sàn nhà chứ, tất nhiên là phải ôm vợ đi ngủ rồi. Huống hồ hắn còn có thể viện lý do, Tiêu Cánh tay bị thương, hắn ngủ ở trên giường có thể chiếu cố Tiêu Cánh.
Không thử làm sao biết? Nếu bị đạp xuống giường thì cùng lắm là ngủ trên sàn nhà thôi, đại nam nhân là phải co được dãn được.
Tần Cửu Phóng chần chờ mở ra cửa phòng ngủ, Tiêu Cánh đang nghe điện thoại, thấy động tĩnh liền liếc hắn một cái.
Trên giường chỉ có gối đầu của Tiêu Cánh, Tần Cửu Phóng mở ra ngăn tủ lấy ra gối đầu của mình đặt ở trên giường.
Nhìn chằm chằm Tiêu Cánh, Tiêu Cánh thấp ánh mắt nghe điện thoại, không có động tĩnh.
Tần Cửu Phóng nâng lên một chân trèo lên giường, động tác rất chậm, ánh mắt còn nhìn chằm chằm Tiêu Cánh.
Tiêu Cánh kẹp điện thoại trên cổ, thuận tay đem văn kiện đang đặt ở phía giường Tần Cửu Phóng leo lên, đặt qua chỗ trống bên kia.
Tần Cửu Phóng ngồi ở trên giường, quan sát Tiêu Cánh, Tiêu Cánh đã cúp điện thoại. Tay phải bị thương không thể cử động, tay trái cầm một cây bút ôm lấy văn kiện ghi xuống vài chỗ quan trọng.
Tần Cửu Phóng ngồi vào trên giường, Tiêu Cánh không có phản ứng, hắn liền nhanh chóng xốc chăn lên tiến vào muốn nằm ở bên người Tiêu Cánh.
“Anh đừng ngủ.”
“Anh không ngủ trên sàn nhà, anh cũng không đi phòng khách ngủ sofa, anh lại càng không đi khách phòng, anh muốn ngủ ở trên giường chăm sóc em.”
Tần Cửu Phóng nhanh chóng ôm chặt chăn, một bộ dạng nhất quyết không xuống giường.
“Em chỉ muốn anh giúp em viết vài thứ, tay em không tiện.”
Hết hồn hà, còn tưởng rằng Tiêu Cánh tức giận muốn đuổi hắn xuống giường chứ, rống lên một câu không đi ngủ trên sàn nhà liền ly hôn!
Tiêu Cánh đưa cho hắn một kẹp văn kiện.
“Em đọc cái gì anh liền viết xuống, không được qua loa.”
Tần Cửu Phóng a một tiếng, cầm bút nhìn Tiêu Cánh, Tiêu Cánh chỉ chỉ chỗ trống trên văn kiện ý bảo hắn viết xuống đó.
Tiêu Cánh bắt đầu đọc, Tần Cửu Phóng bắt đầu viết, có đồng ý hay không, lý do không đồng ý, ý kiến chỉ điểm, tư liệu để nghiên cứu trọng điểm, đánh giá báo cáo có thể sử dụng bao nhiêu phần, Tần Cửu Phóng viết xong liền đưa cho Tiêu Cánh nhìn.
Tiêu Cánh tìm kiếm các loại tư liệu, trên giường đều bị phủ kín bởi văn kiện. Toàn giấy là giấy.
“Báo cáo khu đất đâu mất rồi.”
Tiêu Cánh than thở, cầm lên một cái không phải, cầm lấy một cái khác cũng không phải. Anh ngồi xếp bằng ở trên giường, xoay người tìm kiếm trong đống giấy.
Tần Cửu Phóng nhìn thấy bản báo cáo đánh giá bị cánh tay phải của Tiêu Cánh đè lên, bèn từ phía sau lưng Tiêu Cánh thò người qua định lấy, nhặt lên báo cáo, cánh tay còn không kịp thu hồi lại, Tiêu Cánh lại ngửa ra sau.
Tần Cửu Phóng đem Tiêu Cánh gọn gàng ôm vào trong ngực .
Kết hôn ba năm, không phải là trong tình huống giương cung bạt kiếm, không phải là tình huống hai người chiến tranh lạnh, không phải là tình huống đang đùa nháo, tư thế này, chỉ cần cúi người một chút liền có thể hôn xuống.
Tần Cửu Phóng cũng là lần đầu tiên, đem vợ hắn ôm vào trong ngực.
Tiêu Cánh quay đầu nhận thấy được tư thế hiện tại của hai người, kinh ngạc sau đó khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ lên.
Tần Cửu Phóng tất nhiên không thể buông tha cơ hội này, cánh tay bao lấy Tiêu Cánh rõ ràng không thu trở lại, trực tiếp ôm lấy Tiêu Cánh, cuối xuống hôn Tiêu Cánh.