Tần Cửu Phóng bị doạ sắp ngất, khi không bẻ trật khớp tay vợ mình, ba mẹ mà biết chuyện này thì chắc hắn chuẩn bị bị chôn sống đi là vừa.
“Anh... anh chỉ là muốn nắm tay em, mới nghĩ ra một chiêu này. Anh không phải muốn đánh em, anh cũng không dám đánh em đâu. Tiêu Cánh, tổ tông của anh, ôi tổ tông ơi, em đừng ly hôn mà.”
Bác sĩ ở một bên bật cười.
“Giỡn với cậu thôi, hai người nắm tay nhau còn phải bày nhiều trò như vậy. Trực tiếp nắm là được rồi.”
Tiêu Cánh mặt cũng có chút hồng. Biết ý nghĩ của hắn, cảm thấy ấu trĩ nhưng mà anh lại thấy trong lòng ấm áp.
Lại vừa bực mình vừa buồn cười.
Ngu ngốc muốn chết, nắm tay thôi mà cũng có thể kéo nhau đến bệnh viện. Có phải nếu muốn làm chuyện đó thì phải kéo nhau tới nhà xác luôn không? Vậy thì phải gọi là gian thi nhỉ?
Nói thương yêu là chuyện tốt đẹp như vậy, vì sao rơi vào bọn họ thì lại giống như phim hành động?
Nhìn bộ dáng Tần Cửu Phóng vừa đau lòng vừa hối hận nắm tay mình xoa xoa. Tiêu Cánh mặc dù đau, trong lòng lại ngọt ngào.
Ly hôn cái gì? Ngu ngốc như vậy, ly hôn rồi ai dám lấy hắn nữa đây.
“Chú ý tĩnh dưỡng vài ngày, không được vận động mạnh nếu không thì cánh tay này sẽ bị phế luôn hoặc là để lại di chứng, mỗi khi trời mưa sẽ nhức mỏi. Cậu kia, cậu phải chăm sóc vợ cậu thật tốt, phải thương yêu vợ, nhẹ nhàng với vợ thôi, không phải ai cũng thô kệch như cậu đâu.”
Tần Cửu Phóng gật đầu thật mạnh, không dám dùng sức nắm lấy tay của Tiêu Cánh. Lần sau chắc hắn chỉ nên nhìn thôi, không dám nắm nữa.
“Anh vẫn luôn muốn chăm sóc em thật tốt, nhưng mà mỗi lần đều làm em tức giận, không nấu một bàn toàn sâu bọ làm em sợ thì làm em phải vào viện. Anh đúng là vô dụng.”
Thật là, vốn muốn khiến cho hai người tăng tiến tình cảm, đến cuối cùng toàn làm cho mọi chuyện rối tinh rối mù.
Hắn còn thề son thề sắt nói, theo đuổi rất đơn giản.
Đơn giản? Đơn giản chỗ nào chứ?
Nói thương yêu, là một vấn đề cực kì khó khăn.
Tiêu Cánh cả cánh tay phải đều bị băng bó, vải băng cố định thật chặt, khiến anh không thể cử động cánh tay, có chút bất tiện.
Hai người bước đi ra khỏi bệnh viện. Tiêu Cánh nhìn Tần Cửu Phóng bên người ủ rũ cúi đầu ảo não, bất đắc dĩ cười cười, aiz, ai kêu anh gặp phải hắn chứ.
“Bên này.”
Chỉ phía bên trái của mình bảo Tần Cửu Phóng đi qua, nhưng hắn lắc đầu.
“Anh đứng bên này bảo vệ em, lỡ như đi đường có ai đυ.ng trúng tay đau của em thì phiền phức.”
Tiêu Cánh thở dài, kỳ thật Tần Cửu Phóng ngốc nghếch vô tâm vô phế này, đôi khi dịu dàng chăm sóc của hắn lại chân thật như vậy.
“Lại đây.”
Tiêu Cánh vẫy tay.
Tần Cửu Phóng đem Tiêu Cánh kéo vào bên trong làn đường, lúc này mới đi qua bên trái.
“Như thế nào nha.”
Tiêu Cánh xoè bàn tay trái ra.
Tần Cửu Phóng bắt đầu sờ túi áo, muốn hút thuốc sao? Nhưng hắn không có mang.
“Thuốc lá anh để ở trên xe rồi, nhưng khuya rồi em đừng hút thuốc.”
Tiêu Cánh trừng hắn liếc mắt một cái, bàn tay lại duỗi ra.
“Em muốn cái gì.”
Tần Cửu Phóng ngơ ngác hỏi, muốn cái gì nhỉ, hắn bây giờ trên người ngoài bóp tiền thì chỉ có chìa khoá xe thôi. Em ấy bây giờ lại không thể lái xe.
“Nói chuyện với anh thật mệt.”
Tiêu Cánh vươn tay trái ra nắm lấy tay hắn, mười ngón đan vào nhau.
“Đi thôi.”
Tần Cửu Phóng căn bản không nghĩ tới Tiêu Cánh sẽ ngay lúc này nắm lấy tay hắn. Còn chủ động như vậy.
Mắt tròn xoe nhìn chỗ bàn tay hai người giao nhau, trái tim liền loạn thành một đoàn, đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Nhìn nhìn Tiêu Cánh, Tần Cửu Phóng nuốt nuốt nước miếng, đỏ mặt.
“Về nhà thôi.”
Tiêu Cánh ngẩng đầu nhìn Tần Cửu Phóng mỉm cười dịu dàng, ánh trăng hắt lên khuôn mặt anh đặc biệt đẹp mê người.
Tần Cửu Phóng nhếch môi cười.
Ừ, về nhà.