Tiêu Cánh hai lần đều thắng Tần Cửu Phóng, tay đều bị nắm đến phát đau, thật vất vả khôi phục lại thì lại tiếp tục chơi ván tiếp theo, bây giờ đã kiệt sức. Phía Tần Cửu Phóng lại không có dấu hiệu đuối sức.
Tần Cửu Phóng cho rằng Tiêu Cánh khí lực cũng không tệ, vật bằng một tay chắc cũng sẽ không có vấn đề gì, vì vậy hắn thoải mái dốc toàn lực mình muốn thắng ván này. Chính mình khoác lác nói bản thân là đệ nhất, trăm trận trăm thắng, nếu như là bại bởi Tiêu Cánh thì cũng thật không có mặt mũi.
Tần Cửu Phóng dùng sức cậy mạnh nắm chặt tay Tiêu Cánh đè xuống.
Cộp!
Cánh tay Tiêu Cánh lập tức đập xuống mặt bàn, cái này cũng chưa tính, Tần Cửu Phóng bởi vì muốn thể hiện một chút sức mạnh của bản thân, hắn dung sức đè bàn tay Tiêu Cánh gập ra sau, bàn tay phải bị đè gập xuống thiếu chút nữa chạm được khuỷu tay.
Cánh tay Tiêu Cánh bởi vì chịu lực ép liên tục nên trượt dần đến mép bàn, đè trên mép bàn thuỷ tinh.
“Thấy anh mạnh chưa.”
Tần Cửu Phóng buông tay Tiêu Cánh ra, híp mắt khoe khoang.
Tiêu Cánh mặt trắng xanh, mồ hôi lạnh đều toát ra. Cánh tay tê rần không thể hoạt động.
Cắn răng nhìn cánh tay phải của mình, từ bàn tay đến khuỷu tay đều sưng đỏ một mảng lớn.
“Tần Cửu Phóng!”
Tiêu Cánh dùng ánh mắt muốn gϊếŧ người nhìn Tần Cửu Phóng.
“Ông đây phải ly hôn với anh! Ai không ly hôn thì người đó là đồ chó!”
Chỉ là chơi vật tay thôi, vậy mà anh xem tí nữa đem tay tôi bẽ gãy!
Mẹ nó, không ly hôn mới là đồ ngốc, chơi thôi mà đã muốn bẽ gãy tay mình, nếu như đánh nhau có phải muốn đánh chết mình luôn không?
Ly hôn! Không ly không được!
“A, cổ tay em sưng lên rồi, nhanh, anh đưa em đi bệnh viện!”
Tần Cửu Phóng ngốc ngốc nhìn cánh tay Tiêu Cánh sưng đỏ, nhìn vẻ mặt Tiêu Cánh chịu đựng đau đớn đổ mồ hôi lạnh, sợ tới mức không biết phải làm sao. Cũng không quản Tiêu Cánh đang mặc áo ngủ, lấy áo khoác bao lấy Tiêu Cánh ôm đến bệnh viện.
Bác sĩ cảm thấy kì lạ, cổ tay phải chịu lực bẻ mạnh như thế nào mới bị trật khớp nặng như vậy. May mắn xương tay cùng xương cánh tay bình thường có tập luyện bài bản nên sức chịu đựng cũng mạnh hơn, nên mới không tạo ra thương tích không thể cứu chữa.
“Các cậu nói đi, đây là bị cảnh sát còng tay sau đó giãy dụa quá mức mới bị như vậy hay là hai người đánh nhau? Cũng không đúng, đánh nhau vì sao không có vết thương khác mà chỉ bị trật tay?”
Mặc áo ngủ, vậy là hông phải người lạ. Bác sĩ một bên làm kiểm tra cho Tiêu Cánh một bên hỏi thăm tình trạng.
“Không, không đánh nhau, em ấy là vợ tôi, chúng tôi chơi vật tay.”
Tần Cửu Phóng nhìn phim chụp X-Quang nghe bác sĩ giải thích, cổ tay không bị gãy, nhưng mà bị trật khớp, xương khuỷu tay cũng bị trật, gân tay bị sưng, không cần bó thạch cao, nhưng phải băng vải cố định.
Tiêu Cánh rất đau nhưng không rên một tiếng, cắn răng chịu đựng, mồ hôi lạnh tuôn ra làm ướt áo ngủ. Tóc dính trên trán, mặt trắng trắng xanh xanh.
Tần Cửu Phóng vô cùng xấu hổ cùng hối hận, bởi vì nóng lòng muốn thể hiện bản lĩnh mà làm cổ tay của vợ mình bị trật.
Tiêu Cánh chắc chắn là đang rất đau, sưng to như vậy sao mà không đau cơ chứ.
“Chàng trai, có phải cậu ta bạo lực gia đình với cậu không? Tôi làm chứng cho, hai người ly hôn đi.”
Bác sĩ là một phụ nữ lớn tuổi, đêm khuya phát hiện bạo lực gia đình. Bà cảm thấy cực kì thống hận.
“Đúng, tôi phải ly hôn, nếu không một ngày nào đó không biết vì sao mình lại bị mất một cánh tay.”
Tức giận muốn chết, đang êm đẹp lại phải vào bệnh viện. Đây là thể loại gì chứ!!!
“Tổ tông của anh, anh sai rồi, anh quên rằng em vốn không khoẻ như bọn anh, anh làm cổ tay em bị thương. Xin lỗi em, đều là lỗi của anh, em đừng tức giận được không, nếu không thì anh cho em bẻ tay anh, cho em hết giận được không?”