Đại Tá Tần, Phu Nhân Muốn Ly Hôn!!

Chương 30: Vợ, em thật mạnh mẽ

Đúng rồi, bọn họ kết hôn có trao nhẫn cưới mà, nhẫn đâu nhỉ?

“Nhẫn kết hôn đâu?”

“Để trong ngăn kéo, lúc ở nhà vô tình bị rớt mất, sau khi tìm được thì em cất đi cho đỡ phải rớt mất lần nữa.”

Tần Cửu Phóng đặt cánh tay vào vị trí, như có như không vuốt vuốt cánh tay Tiêu Cánh rồi lại nhéo nhéo. Đây là cơ hội khó khăn lắm mới có được, quan tâm nó là vật tay hay gì chứ, trước phải sờ cho đã mới được.

Tiêu Cánh vẫn không phát giác ra ý đồ xấu xa của tên nào đó, anh bình thường tính cách trầm ổn, nhưng vẫn có tính háo thắng của đàn ông. Nếu có thể vật tay thắng một cao thủ như Tần Cửu Phóng, tính khiêu chiến này cực kì cao, khi đạt được sẽ có tư vị vô cùng tuyệt vời.

“Anh chấp em dùng hai tay, anh xài một tay thôi.”

Tần Cửu Phóng vô cùng tự tin với chiến thắng của mình. Hắn tay không có thể đánh thắng 10 người, có thể nâng tạ nặng 100kg, còn có thể trong phút chốc vặn gãy cổ kẻ thù.

Tiêu Cánh mỏng manh như vậy, cho dùng hết hai tay, hắn một giây là có thể thắng.

Tiêu Cánh cũng không khách khí, có thể thắng Tần Cửu Phóng đó cũng là thắng.

Hai bàn tay thon dài xinh đẹp bao bọc tay Tần Cửu Phóng.

Khoảng cách rất gần, ánh mắt đối nhau, ai cũng đều nóng lòng muốn thử, trong ánh mắt đều có ngọn lửa.

Bắt đầu!

Tần Cửu Phóng trong lòng vô cùng sung sướиɠ, không cần làm mấy trò hề như coi bói này nọ, hắn vẫn có thể nắm được tay của Tiêu Cánh.

Hắn vui sướиɠ cũng không quá ba giây, Tần Cửu Phóng không có dụng lực nhiều, vừa nói bắt đầu, một tay ở vị trí vật tay, tay còn lại xấu xa sờ sờ cánh tay Tiêu Cánh.

Tiêu Cánh dùng toàn lực, cắn răng dùng sức, giằng co kéo tay Tần Cửu Phóng về phía mình.

Cộp!

Tiêu Cánh dùng toàn lực đem cánh tay Tẩn Cửu Phóng ấn xuống bàn trà.

Tiêu Cánh trong lòng hoan hô một tiếng, buông lỏng tay hắn ra, nắm chặt bàn tay đã bị nắm đỏ. Lắc lắc khơi thông mạch máu, trên mặt không ngừng mỉm cười vui vẻ.

Tần Cửu Phóng sửng sốt.

“A, rất mạnh nha. Vừa rồi anh không dùng lực, làm lại lần nữa đi.”

Tần Cửu Phóng thật sự đối với Tiêu Cánh quá coi thường, sau khi tiếp xúc mới biết được người này có không hề thua kém hắn.

Thật không có thể đem biện pháp dụ dỗ bình thường của nữ nhân áp dụng trên người em ấy.

Tiêu Cánh cũng không ý kiến, tiếp tục một ván nữa.

Tần Cửu Phóng lần này không dám sơ suất, chăm chú dùng lực vật tay.

Bắt đầu!

Cánh tay dùng sức, cổ tay dùng sức, cơ bắp hai người dường như đều cuồn cuộn nổi lên.

Tiêu Cánh cảm thấy tay phải của anh bị nắm đau đến chết lặng, ngón tay cũng bắt đầu cứng đơ không có cảm giác, Tiêu Cánh cắn chặt răng dùng toàn lực lần cuối.

Cộp!

Cánh tay Tần Cửu Phóng lại lần nữa đập trên bàn trà.

Tần Cửu Phóng trong ánh mắt đều là thưởng thức, cậu bé vừa gầy vừa nhỏ cả ngày trầm ổn không thích nói chuyện ngày xưa bây giờ đã vô cùng mạnh mẽ.

“Không tệ, so với đám bạn ở quân khu của anh thì em mạnh hơn nhiều.”

Tiêu Cánh nhìn tay phải của mình, các đốt ngón tay đều đã trắng bệch, tê liệt không có cảm giác. Lắc lắc vài cái, lúc này mới khôi phục tri giác.

“Dùng cả hai tay nên có ưu thế hơn thôi.”

“Thử lại thử một bàn tay không?”

Tiêu Cánh vừa thắng lợi, cao hứng vô cùng, một bàn tay thì một bàn tay, thắng hai lần, bây giờ thua cũng không tính là mất mặt.

Hai bàn tay nắm cùng một chỗ, ngón tay nhúc nhích.

Tần Cửu Phóng nhìn Tiêu Cánh.

“Bắt đầu nha.”

Tiêu Cánh gật đầu.

Lần thứ ba, bắt đầu!