“Ánh nắng sa mạc gay gắt khiến bọn anh lúc đó cả người đều mơ hồ, hoàn toàn là dựa vào ý chí để tiếp tục, còn phải đề phòng mai phục của bọn khủng bố. Khi đó anh tưởng tượng được ăn dưa hấu ướp lạnh, được nhảy vào bồn nước lạnh tắm rửa một cái. Bắt được một con rắn đuôi chuông, bình thường người ta sẽ sợ tới xanh mặt, chúng anh thì hùa nhau cắt đầu cắt đuôi rắn, lấy máu rắn cùng thịt rắn để bảo trì tính mạng, một con rắn nửa thước, bị bảy người tụi anh chia nhau ăn, lúc đó cảm thấy đặc biệt ngon. Cũng không biết như thế nào tụi anh lại chui vào ma quỷ thành, em biết đó là gì không, đó là một vùng sa mạc toàn những cồn cát cực to cực cao, gió thổi qua nghe tiếng gào khóc thảm thiết, cầm la bàn vẫn có thể lạc đường, mấy cái tên khủng bố kia bởi vì cũng lạc vào bên trong vùng sa mạc này, mất phương hướng nên bị bọn anh tóm được. Trở về chúng anh tất cả mọi người đều đi bệnh viện, phơi nắng tróc da, mất nước nghiêm trọng.”
Tần Cửu Phóng tựa vào bàn bếp cười cười .
“Anh một hơi ăn hết 5kg dưa hấu, sau đó anh thượng thổ hạ tả.”
“Khủng bố rất nhiều sao?”
“Hiện tại du lịch rất hot, người nước ngoài tới thăm quốc gia chúng ta rất nhiều, có người đi du ngoạn, vẽ bản đồ, tìm tọa độ, phân tích hướng quân sự cùng vùng cấm. Dùng kính viễn vọng bội số lớn hoặc là các loại camera chuyên dụng nhìn trộm vùng quân sự bí mật. Đây đều được xem là hành vi khủng bố.”
“Những gì anh phải trải qua em không biết, tham gia quân ngũ thật không dễ dàng.”
Nhất là giống Tần Cửu Phóng như vậy, thật sự không dễ dàng, mỗi lần làm nhiệm vụ đều là bước một chân vào quỷ môn quan.
Tiêu Cánh cũng hiểu được Tần Cửu Phóng vì sao lại ăn côn trùng bò sát. Trong mắt Tần Cửu Phóng, thức ăn không phân biệt đắt rẻ cũng không phải là thói quen ăn uống gì cả, chỉ có ăn vào có thể sống hay không thôi.
“Em cũng không dễ dàng mà.”
Tần Cửu Phóng cũng biết Tiêu Cánh khó xử. Tiền cũng không phải dễ kiếm, này ai cũng biết. Vì kiếm tiền duy trì công ty em ấy cũng quá vất vả.
Hai người cứ như vậy thông cảm lẫn nhau.
Tiêu Cánh cười cười, đem cơm ăn xong, rồi chủ động cầm bát đũa đi rửa sạch.
Dòng nước chảy trên tay Tiêu Cánh, tiến tới cánh tay, Tần Cửu Phóng nhìn cánh tay gầy nhỏ kia, còn có ngón tay thon dài. Dòng nước chảy qua, cảm thấy trắng trắng mềm mềm.
Khụ khụ.
Cho tới bây giờ, hắn còn chưa được chính thức nắm tay vợ.
Kéo bàn tay của người ta lại, nói để anh xem chỉ tay cho em nha. Thật ra mệnh em còn thiếu anh. Đây là thủ đoạn tán gái của Đằng Phi, rất tục. Hình như cũng không hợp với Tiêu Cánh.
Chớp mắt.
“Anh trong quân ngũ có thể lực tốt nhất.”
Tiêu Cánh nghe hắn tự biên tự diễn, liếc hắn một cái, vẫy vẫy nước trên tay. Không lên tiếng.
“Anh chơi trò vật tay là không có đối thủ.”
Tần Cửu Phóng ưỡn ngực tự hào, cảm giác chính mình thật trâu bò.
Tiêu Cánh nhìn cánh tay của hắn, Tần Cửu Phóng cả người cơ bắp rắn chắc, làn da màu mật ong, nhìn vào có cảm giác vô cùng khoẻ mạnh.
“Muốn chơi vật tay với em sao?”
Tần Cửu Phóng nóng lòng muốn thử, vật tay đi, vật tay thì hắn có thể nắm tay Tiêu Cánh.
“Hôm nay công việc rất nhiều, sắp phải khởi công công trình, rất nhiều tư liệu em chưa xem, anh mệt thì đi ngủ đi, em muốn tài liệu.”
“Chuyện này không vội, ngày mai em mở cuộc họp sau đó tiếp tục nghiên cứu là được, về nhà rồi thì nên nghỉ ngơi, chúng ta chơi trò vật tay đi.”
“Em chơi không thắng anh được.”
Tối hôm qua giành chăn kết quả bị anh kéo cả người cùng chăn xuống giường, bây giờ chắc chắn không thể thắng được.
Lại nói, hai người ở nhà chơi vật tay? Rảnh rỗi quá chăng?
“Anh nhường em dùng hai tay luôn. Anh nghe Đằng Phi nói, em đánh nhau rất cừ, thử xem, chúng ta ai mạnh hơn. Đến đây đi, cũng không lâu đâu, một lát thôi.”
Tiêu Cánh thấy hắn có hứng thú như vậy, tính toán một hồi, ngày mai dù sao cũng phải ngồi nghe bọn họ báo cáo lại trong cuộc họp, vui đùa một chút cũng không sao.
Tiêu Cánh ngồi vào trên ghế sofa, Tần Cửu Phóng ngồi vào đối diện, hai người cách nhau một cái bàn trà, vừa lúc có thể đặt cánh tay lên.
“Em ngồi xuống đất đi, ngồi trên ghế không dùng lực được đâu.”
Tiêu Cánh nghe lời ngồi xổm trên sàn nhà, vươn tay phải ra, đem đồng hồ tháo xuống, xắn tay áo lên. Xoay xoay khởi động khớp tay, vươn tay ra đặt trên bàn trà.
“Đến đây đi.”
Tần Cửu Phóng trong lòng cao hứng, rốt cục cũng được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ rồi, thật là thoải mái nha, vừa trắng vừa mềm, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng móng tay cắt tỉa gọn gàng. Bàn tay Tiêu Cánh không có nhiều vết chai như Tần Cửu Phóng. Hắn sờ sờ rồi còn muốn sờ, cảm thấy vô cùng thích thú.
Bàn tay của vợ hắn thực xinh đẹp, phải nói là vợ của hắn chỗ nào cũng xinh đẹp.