Hai người xa lạ cùng một chỗ sinh hoạt, rất nhiều chuyện không thể dung hợp, có thể cùng nhau sống qua ngày, chính là mỗi người tự thu lại góc nhọn của chính mình, sau đó đi bao dung đối phương.
Trẻ con không chịu ăn cơm hay không ngoan, cha mẹ sẽ bỏ rơi nó hay sao? Người già trái tính trái nết, con cái chẳng lẽ cũng sẽ không quan tâm họ nữa?
Vợ mình không ăn rắn rết dế mèn, thì hắn không cần vợ nữa? Hoàn toàn không có khả năng đó!
Cho nên hắn mua rau xanh mua thịt, cân nhắc xem nên nấu cháo hay nấu mì sợi. Cháo vẫn là tương đối tốt cho Tiêu Cánh. Ôm một gói to trở về nhà. Cãi nhau cùng vợ, trước cúi đầu nhận thua. Như vậy thì có gì mất mặt đâu? Chỉ cần Tiêu Cánh không ly hôn với hắn, hai người bọn họ sống cùng nhau, như vậy mới là điều quan trọng nhất.
Cháo hoa, rau xanh, chân giò hun khói, còn có rong biển, bánh bao trắng cùng nước chấm.
Món ăn vô cùng phổ thông, Tiêu Cánh ăn thực thoải mái.
Tràng khắc khẩu kia đã sớm không còn tồn tại, không khí vô cùng tốt.
Nhìn Tiêu Cánh ăn cháo, ăn cái bánh bao. Tần Cửu Phóng trong lòng thoải mái nở nụ cười ngây ngốc, cứ như vậy mà phát triển, bọn họ có thể đặt vé máy bay đi nước ngoài hưởng tuần trăng mật .
A, đây mới chính là không khí của vợ chồng mà. Anh nấu cơm cho em ăn, em cười với anh, anh cười với em, gắp đồ ăn cho nhau.
Tình cảm nhảy vọt, yêu nhau cũng sẽ không còn xa nữa, vô cùng tốt, vô cùng tốt.
“Em không thích ăn gì thì cứ nói với anh, lần sau nấu cơm anh sẽ tránh mấy món đó ra.”
Lấy ra một cuốn vở, nghiêm trang chững chạc hỏi Tiêu Cánh.
“Cái gì cũng có thể ăn.”
Có ăn đã không tệ rồi, chỉ là đừng có mấy món kì dị kia nữa.
“Không ăn ngọt không uống cà phê không ăn sâu, ăn cay thì sao? Chua ? Khổ qua rau thơm em có ăn được không? Cá cùng hải sản thì sao? Thịt dê thịt bò nữa?”
“Đều ăn được.”
Tần Cửu Phóng đều nhớ kỹ.
“Dạ dày không tốt uống ít rượu thôi.”
“Em thường chỉ uống rượu vang. Rất ít uống rượu mạnh.”
“Ừ, không tệ. Sáng mai anh sẽ nấu cháo cho em.”
“Thôi, em đến công ty rồi ăn cũng được.”
“Không sao, buổi sáng anh nấu một chút là em có thể ăn rồi. Em ăn đi, anh chuẩn bị nguyên liệu ngày mai nấu bữa sáng cho em.”
Tần Cửu Phóng bận rộn trong phòng bếp, Tiêu Cánh chống cằm nhìn hắn loay hoay bận rộn.
Chưa bao giờ nghĩ, người kia cũng sẽ vì anh mà làm bữa cơm, còn có thể cẩn thận chiếu cố như vậy. Sự tình phát triển theo chiều hướng vô cùng tốt, cho nên hết thảy cố gắng đều đáng giá.
“Anh, anh thích ăn mấy loài bọ sát đó sao?”
“Không có biện pháp, lâu lâu thì phải ăn. Bởi vì không biết nhiệm vụ sẽ kéo dài bao lâu, sẽ là hoàn cảnh gì, dạ dày cùng tâm lý tuỳ thời đều phải sẵn sàng. Tiến vào rừng rậm vẫn còn tốt chút, ít nhất sẽ có rắn ếch mấy loài vật có thể ăn. Chỉ sợ đi sa mạc, không có nước càng không có gì có thể ăn.”
Tần Cửu Phóng dừng một chút, chọn vài điểm không dọa người nói:
“Chúng ta kết hôn xong anh đi nhiệm vụ không phải sao? Lần đó đi sa mạc, theo dõi phần tử khủng bố, cũng không phải giống như là du lịch hay thám hiểm, đám khủng bố kia cực kì thông minh, sa mạc ban ngày cùng ban đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, ban ngày nắng đến cháy da, buổi tối lại lạnh chết người, lúc ấy quần áo anh mang theo không nhiều, vốn định bắt nhanh tóm gọn, ai biết bọn họ thông minh như vậy, trốn chạy khiến bọn anh tra không tra tung tích. Ăn uống đều rất ít, không dám đi đại tiện hay tiểu tiện, bởi vì rất có thể sẽ vì mất nước mà chết. Lúc ấy bọn anh là một đội 7 người, vừa nóng vừa khát vừa đói, thể lực đều nhanh cạn kiệt, lâu lâu nhìn thấy có xác chết trên sa mạc, bọn anh đều nghĩ, nếu không thể đi ra ngoài, đây có lẽ sẽ là mồ chôn của tụi anh.”
Tiêu Cánh nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Sa mạc có rắn đuôi chuông, thằn lằn sa mạc cùng mấy loài bò sát đã cứu mạng bọn anh, nói cái này em lại cảm thấy không thoải mái. Không nói nữa. Em ăn nhiều một chút.”
Em ấy đang ăn cơ mà, tự nhiên lại nói mấy chuyện này, lỡ như làm mất khẩu vị của em ấy thì coi như xong.
“Không, anh nói đi, em muốn nghe.”
Tiêu Cánh đối với công việc của hắn biết rất ít, đây là cơ mật, người thường không được biết.
Ba năm qua nhận được không biết bao nhiêu cuộc gọi báo rằng Tần Cửu Phóng rất nguy kịch cơ hồ không thể sống sót, trong lòng run sợ lại không thể biết hắn đã trải qua những gì. Anh rất muốn biết, mỗi lần Tần Cửu Phóng mất tích hay tính mạng nguy kịch là vì nguyên nhân gì.