Tiêu Cánh mới vừa tắm xong đi ra, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
“Mở cửa, anh quên lấy chìa khóa.”
Thật không muốn mở cửa cho anh ta.
Không phải là bỏ đi rồi sao? Trở lại làm gì?
Có thể là không có chỗ đi chứ gì, về nhà lớn thì sẽ bị mắng, đi, trở về cũng tốt, bây giờ đem thư ly hôn cho anh ta kí tên luôn.
Mở cửa, Tần Cửu Phóng ôm một cái túi plastic to, bên trong đều là rau xanh, cười hi hi với Tiêu Cánh.
“Em tắm rồi sao, mau mau lấy khăn lau khô thân mình đi, đừng để cảm lạnh nha.”
Chen vào trong nhà, đem túi plastic để xuống đất. Đổi giày.
Tiêu Cánh khoanh tay lạnh lùng nhìn hắn.
“Không phải muốn ly hôn sao? Lại đây kí tên vào thư ly hôn này.”
“Ly cái gì hôn? Anh không ly hôn.”
Từ trong túi plastic lấy ra một bó rau xanh. Giống như cuộc cãi nhau một giờ trước căn bản không tồn tại.
“Ai không ly hôn là đồ chó?”
“Anh không có nói. Không biết!”
Cãi sống cãi chết, giả ngu.
“Đừng giả bộ mất trí nhớ. Một giờ trước anh vừa nói xong mà. Ly hôn hay không?”
“Tổ tông của anh ơi, tối rồi em đừng doạ anh như vậy chứ. Anh nấu mấy món bình thường em có thể ăn, nhanh đi đem tóc lau khô, trời lạnh sẽ bị cảm đó.”
Nắm lấy bả vai Tiêu Cánh xoay hướng bên trong phòng đi vào, cầm lấy cái khăn lông cùng máy sấy bắt đầu sấy tóc cho Tiêu Cánh.
“Em đợi lát nữa, anh nấu cháo cho em ăn. Một chút là xong. Đợi tóc khô rồi mặc đồ ấm áp rồi hãy ra ăn nha.”
Tiêu Cánh kỳ quái, một giờ trước làm cho trời sụp đất nứt, ai cũng không nhượng bộ, bây giờ cứ như vậy chạy về sao? Còn chủ động nấu cháo? Thật thú vị.
“Em không ăn cháo sâu hay cháo thằn lằn gì đâu.”
“Không không, anh bỏ rau xanh cùng thịt băm vào. Dạ dày em không tốt, ăn chút cháo có thể dưỡng dạ dày. Bởi vì anh thấy mấy món sâu bọ đó mới mẻ nên mới muốn làm cho em ăn đổi khẩu vị, em không thích thì chúng ta sau này không ăn.”
Đứng ở cửa phòng bếp nhìn Tần Cửu Phóng đem gạo bỏ vào nồi, tay chân nhanh nhẹn rửa rau xanh, thịt băm ướp muối, chờ nước sôi bỏ thịt băm vào.
“Vào phòng đi, ngoài này lạnh lắm, đợi lát nữa xong rồi anh gọi em ra ăn.”
Quay đầu nhìn thấy Tiêu Cánh đang đứng tại cửa phòng bếp nhìn hắn.
Tiêu Cánh nhếch môi, tức giận biến mất, âm lãnh lúc nãy cũng đã biến mất, xoay người đi vào phòng ngủ.
“Lưu manh.”
Trở lại trong phòng, Tiêu Cánh mở máy tính, cười cười.
-------
Thật ra khi Tần Cửu Phóng tức giận chạy xuống dưới lầu, một bụng tức giận không có chỗ xả, vừa lúc có người hét lên có ăn cướp, Tần Cửu Phóng tiến lên hạ một quyền liền đem người đánh té sấp trên mặt đất, bực tức trong long toàn bộ trút hết vào cú đấm này, đánh tên cướp đến đầu óc quay cuồng. Cảnh sát đều chạy tới lúc này mới trói tên cướp lại giải về đồn.
Tần Cửu Phóng càng nghĩ càng cảm thấy giận dỗi. Thật cho rằng vài món ăn bình thường kia sẽ không thể nào thể hiện hết tâm ý của mình, hao hết tâm tư chuẩn bị cho tốt một bàn toàn món ăn độc lạ, chờ mong ngóng trông em về nhà ăn cơm. Vậy mà em còn muốn như thế nào? Làm cơm , chờ em về ăn, đưa đến bên miệng em, em còn không ăn, còn nói mấy lời chọc tức tôi, không liền muốn ly hôn?
Ly hôn!
Ai không ly hôn thì là đồ chó. Lấy lòng như thế nào cũng không được, dỗ dành như thế nào cũng không được, nếu không phải đó là Tiêu Cánh, hắn tuyệt đối đánh cái tên khó ưa đó một trận.
Tất cả mọi người đều nói Tiêu Cánh vất vả như thế nào khó khăn như thế nào.
Nhưng là bọn họ không biết, Tiêu Cánh tính tình thật sự không hề tốt chút nào?
Ly hôn thì ly hôn, yêu em mà em không chịu. Khó khăn như vậy ông đây không chiều em đâu!!!
Hờn giận đi vào siêu thị mua một bao thuốc hút, vừa trở ra liền có hai phụ nữ trung niên vừa trò chuyện vừa đi.
“Ông chồng nhà chị ghét nhất ăn gừng cùng tỏi, có đôi khi nấu mấy món ăn mà không cho gừng tỏi chị không biết phải nấu làm sao.”
“Chị chỉ là yêu thương chồng của mình thôi mà.”
“Nhà em cũng vậy đúng không, nghe nói em thích ăn cay, mà chồng của em dạ dày lại không tốt, đã bao lâu rồi em không ăn ớt nữa?”
“Haiz, có ăn hay không không quan trọng, cái chính là phải chăm sóc cho cái dạ dày của ổng, không thể để ông ấy đau dạ dày được.”
Hai người phụ nữ vừa đi xa.
Tần Cửu Phóng nắm hộp thuốc lá, Tiêu Cánh bị bệnh bao tử từng phải nằm viện 1 tháng trời, Tiêu Cánh không thể ăn ngọt uống cà phê, bởi vì dạ dày lúc đó sẽ vô cùng khó chịu. Rất nhiều món ăn mà hắn nghĩ là bình thường nhưng đối với Tiêu Cánh là cực hình. Hắn có thể ăn rắn sống, nhưng mấy ai có thể ăn? Hắn là bởi vì nhiệm vụ mới phải ăn, vì sao lại nỡ nhẫn tâm bắt Tiêu Cánh ăn chứ?
Sống cùng nhau đều có lúc phải cãi nhau, nhưng cũng không thể động chút là đòi ly hôn được.