“Thật là không có hiểu biết, chờ tới lúc em đói đến mức có thể gặm vỏ cây, em sẽ biết chỉ cần sống thôi thì ăn cái gì cũng không quan trọng.”
Người thường hoàn toàn không hiểu trong những tình huống khó khăn cấp bách như vậy, có cái ăn đã là may mắn, đâu ra nhiều đòi hỏi như vậy? Chỉ cần không bị chết đói thì bất cứ cái gì cũng có thể cho vào miệng được.
Hắn đã dịu dàng gắp đưa đến miệng cho Tiêu Cánh rồi, dỗ dành như vậy còn không chịu, bắt hắn phải làm sao đây?
“Em không ăn được mấy thứ này, em cũng không có trải qua tình huống như của anh, anh không thể lấy thứ anh thích áp đặt vào em. Giống như có người dị ứng với hải sản, có người không ăn thịt chó, anh không thể miễn cưỡng họ.”
“Chỉ cần em thử chịu đói đến cả tháng liền, cho dù là sâu giun gì chỉ cần ăn được em đều sẽ cho vào miệng hết.”
“Em biết anh đi làm nhiệm vụ điều kiện thực vất vả, điểm này em đặc biệt bội phục anh. Cửu Phóng, dưới lầu siêu thị cái gì cũng có, ăn chút gì bình thường được không?”
“Này có cái gì không bình thường chứ, em chính là kén chọn, không chịu ăn đồ anh làm.”
“Em bận cả một ngày nghĩ về nhà sẽ ăn cái gì đó bình thường, anh xem nó có bình thường sao?”
Ai có thể bình tĩnh ăn nguyên con rắn đó vào bụng? Có thể ăn sao?
“Em đây là đang trút giận lên anh, cố tình làm khó anh. Làm cơm chờ em về nhà ăn, em lại không chịu động đũa đã đòi đi ăn cái khác. Kén chọn còn nói đến đúng lý hợp tình, em đây không phải đang cùng anh cáu khỉnh sao? Tuỳ em, ăn hay không ăn tuỳ em, không ăn anh tự mình ăn. Cho em đói chết.”
“Tần Cửu Phóng!”
Tiêu Cánh bạo phát, cái người này sao lại vô lý như vậy?!
“Là anh nói một lần nữa bắt đầu, anh bây giờ bày ra vẻ mặt không cam nguyện như vậy làm gì. Em chính là không ăn được đó thì sao? Anh có thể bắt cả dân tộc Hồi ăn thịt heo sao?”
“Một lần nữa bắt đầu? Ông đây nghĩ cách lấy lòng em, là do em không chịu chấp nhận, làm ầm ĩ nửa ngày không phải chỉ là để anh chấp nhận ly hôn sao? Ly hôn đi!”
Tần Cửu Phóng đập cái bàn đứng lên, nổi trận lôi đình, làm cơm cho em em không ăn, còn cãi nhau với tôi?!
“Ly hôn đi! Ai không ly hôn thì là đồ chó!”
Tần Cửu Phóng nói xong, trừng mắt nhìn Tiêu Cánh. Trên đầu dường như sắp bốc khói.
Hắn nắm chặt nắm chặt nắm tay đứng dậy khỏi bàn ăn, mang theo áo khoác của mình mở cửa đi mất.
Tiêu Cánh thở dài nhắm mắt lại. Anh không phải là người Vân Nam, cũng không phải là người dân tộc Thái, đối với mấy loại đồ ăn kì dị như vậy hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Không phải cố ý biện minh, cũng không phải anh kén chọn này nọ, đó chỉ là một thói quen sinh hoạt.
Như thế nào liền tới trong miệng của Tần Cửu Phóng lại là mình cáu kỉnh chỉ trích đòi ly hôn? Có thể làm chút đồ ăn bình thường được không? Không làm được thì mua về cũng được mà.
Thói quen của bản thân không thể áp đặt cho người khác, em đau lòng cùng bội phục anh trong hoàn cảnh khó khăn như vậy phải ăn mấy thứ đó để lấp bụng, nhưng là, nhưng là, dưới lầu siêu thị cái gì cũng có, nhà hàng cái gì cũng có, cũng không phải không có tiền mua cơm, mua củ cà rốt hay dưa leo hay bất cứ món nào, chỉ cần đơn giản dễ ăn thôi là được rồi, điều này cũng không được sao?
Ai phát hoả chứ? Chắc chắn không phải là Tiêu Cánh anh làm mình làm mẩy, mà là Tần Cửu Phóng xấu xa kia, nói theo đuổi người ta, nói một lần nữa bắt đầu, là Tần Cửu Phóng tự chủ trương nấu cơm, rồi sau đó muốn người ta cảm động phát khóc, chạy lại nói em yêu anh với hắn sao? Là do chính hắn làm không tốt còn trách ai? Vậy mà còn dám đòi ly hôn với mình?
Tức giận đến dạ dày cũng đau, giữa trưa uống rượu chưa kịp ăn gì nhiều, xế chiều lại đi đến công trường, về đến nhà nhìn thấy một bàn toàn là mấy món kinh dị, như vậy một mạch, Tiêu Cánh cảm thấy bệnh bao tử lại bắt đầu tái phát rồi.
Ăn cái gì ăn? Tức giận đến no rồi.
Tắm rửa đi ngủ.
Ngày mai liền đem thư yêu cầu ly hôn mang tới toà, không ký tên? Ly thân sáu tháng là có thể ly hôn rồi. Quản anh có ký hay không. Tôi nhất định phải ly hôn với anh đó, Tần Cửu Phóng.