Đằng Phi cùng hắn ăn cơm, nhìn Tần Cửu Phóng buồn bực ăn đậu phộng, không nín được cười to.
“Cho chừa, không ngờ cậu cũng có hôm nay.”
Tần Cửu Phóng thật muốn khâu cái miệng của thằng bạn thân lại.
“Cậu đừng trừng tôi, hành tung của anh dâu tôi điều tra rõ ràng rồi nè.”
Đưa cho Tần Cửu Phóng một tờ giấy, bên trên viết rất rõ ràng.
Bảy giờ rưỡi ra khỏi cửa nhà, tám giờ đi họp, nếu không cần xã giao thì mười hai giờ đến canteen công ty ăn cơm, buổi chiều năm giờ rưỡi tan tầm, không có xã giao thì sẽ về nhà. Về nhà thì không ra khỏi cửa nữa. Một tháng cuối cùng có hai ngày về nhà cũ ở. Tăng ca sẽ ngủ ở công ty. Sinh hoạt đơn giản đến mức đơn điệu.
“Không có người khác để mà nɠɵạı ŧìиɧ đâu, tôi tra điện thoại của cậu ấy rồi, hỏi thư ký bên cạnh cậu ấy, cậu đừng nghĩ lung tung nữa, cho dù có là xã giao đi đến mấy chỗ ăn chơi, cũng sẽ nói là đã kết hôn, sẽ không phát sinh phiền toái hay mập mờ gì, rất ít qua đêm bên ngoài. Trừ phi đi công tác.”
“Em ấy không cho tôi tới gần em ấy, ngay cả nắm tay cũng chưa được nắm đàng hoàng.”
Tần Cửu Phóng thật ủy khuất, thật sự, còn chưa được cầm tay đâu.
“Ngày hôm qua hai chúng tôi nói chuyện phiếm, chưa được vài câu em ấy đã tức giận rồi. Thật sự là còn lạnh lùng hơn tảng băng trôi nữa, aiz, phải làm đây.”
“Cửu ca, thật ra không có chuyện gì lớn, còn giận cậu thôi, chịu khó dỗ dành một chút.”
“Tôi cũng muốn chứ, nhưng không có cơ hội.”
“Tôi cũng chưa từng theo đuổi qua ai, trên cơ bản tôi đều là vừa nháy mắt một cái, bọn họ liền tự nguyện đi theo tôi.”
Đằng Phi đối với loại tình yêu trong sáng này không biết phải làm sao .
“Đừng có dùng cái loại tình một đêm của cậu so sánh với tình yêu của chúng tôi.”
Tần Cửu Phóng đầy mặt khinh bỉ.
“Ít nhất tôi có thể sờ từ đầu sờ đến chân, cậu có thể sao? Cậu dám sờ anh dâu sao?”
Tần Cửu Phóng cầm lấy bát chuẩn bị ném qua, thằng này quả thật đáng đánh đòn.
Đằng Phi cười cầu xin tha thứ.
“Để tôi lên mạng tìm nguyên nhân cho cậu nha.”
Đằng Phi lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm tòi từ khoá nguyên nhân dẫn đến ly hôn.
Một hồi liền tra được kết quả.
Chuyện giường chiếu không hài hòa.
Tiền bạc không rõ ràng.
Kẻ thứ ba.
“Cái thằng xấu xa này, chúng tôi không ly hôn, cậu tìm ly hôn làm gì, tôi là đang theo đuổi, theo đuổi, hiểu không?”
A a, đúng đúng, tìm lầm .
Lần nữa ra kết quả.
Lãng mạn, tặng hoa nhẫn kim cương xe xịn, chỉ cần cực kì lãng mạn, thì có thể thành công.
Muốn bắt lấy tâm một người, phải đi qua con đường dạ dày, nên làm cơm cho người bạn yêu mỗi ngày.
Không biết xấu hổ, bám riết không tha, người bạn yêu nói thì sẽ tuyệt đối là đúng, dù có sai thì cũng phải là đúng.
“Đây toàn là cách thức theo đuổi nữ nhân, nam nhân thích hợp sao?”
Tần Cửu Phóng phát hiện chỗ bất đồng, theo đuổi nam nhân củng nữ nhân sẽ giống nhau sao?
“Nam nhân nữ nhân không phải cũng là người sao, ai không thích lãng mạn, ai không thích quà tặng, ai không thích có người nấu cơm cho mình lại ôn nhu săn sóc mình chứ?”
“Nhưng mà tôi ngay cả tay cũng chưa được sờ.”
“Đây là do cậu ngốc ,có biết tôi tán gái thế nào không ? Chỉ cần nói, người đẹp cho anh xem tay em một chút nha, muốn sờ bao lâu thì sờ bấy lâu. Nói một câu, người đẹp em cái gì cũng có nhưng lại thiếu mất anh, mặt dày một chút, tặng quà, gọi điện thoại, mấy ngày lễ thì làm vài thứ đặc biệt gì đó, đặt sẵn khách sạn, sau đó là muốn làm tư thế nào thì tuỳ cậu chọn. Bạn thân, bao nhiêu bí quyết tán gái cả đời của tôi đều truyền hết cho cậu rồi đó, cậu xem rồi làm.”
Mẹ nói phải đi xem phim này nọ, đó là phương thức của thập niên 90 rồi, xem ra thời đại mới thì phải dùng cách thức mới thôi.
Tần Cửu Phóng cảm thấy hắn đột nhiên được giác ngộ sâu sắc.
Từ chối cuộc hẹn từ mấy người bạn.Hắn chạy đến quán cà phê, mua bánh ngọt cùng cà phê, chạy đến văn phòng của Tiêu Cánh.
Thư ký nhìn hắn đến, vẻ mặt khách khí hỏi:
“Phu nhân tổng giám đốc, xin hỏi có chuyện gì không? Tiêu tổng còn chưa có trở về.”
“Cái này, cô đưa cho em ấy làm trà chiều, đợi khi em ấy trở lại thì ăn.”
Cái hộp nhỏ tinh xảo, bên trên còn thắt một cái nơ bướm.
Thư ký thật xin lỗi cười cười.
“Tiêu tổng chưa bao giờ ăn đồ ngọt, cũng không uống cà phê. Dạ dày Tiêu tổng không tốt, ăn đồ ngọt cùng cà phê tạo sẽ thành vị chua, sẽ không thoải mái.”
Tần Cửu Phóng bị kích động, không nghĩ tới Tiêu Cánh căn bản không ăn được.
“Khi nào thì em ấy trở về?”
“Không nhất định, hôm nay Tiêu tổng phải đi khảo sát đất đai.”
Tần Cửu Phóng cúi đầu, đem mấy thứ trong tay cho thư ký.
“Con gái đều thích ăn ngọt, cô ăn đi.”
Không có hùng hổ, dậm chân đùng đùng như ngày đầu, hắn thả cước bộ nhẹ nhàng đi khỏi.
Không có việc gì, Tần Cửu Phóng tự mình an ủi, đây không phải là thất bại, đây là trên đường thành công có chút sơ sẩy, biết em ấy không thể ăn ngọt không uống cà phê , sau này sẽ không cho em ấy ăn nữa.
Tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.
Nấu cơm.
Này không thể làm khó Tần Cửu Phóng, tham gia quân ngũ hắn từng phải nấu cơm, năm mới cũng phải phụ giúp mọi người trong quân doanh nấu ăn, đi làm nhiệm vụ cũng phải tự mình nấu cơm, cho dù ở sâu trong rừng nhưng cũng không thể không ăn cơm.
Mang tạp dề đứng trong phòng bếp thi thố tài năng. Làm xong tất cả, chờ đến khi Tiêu Cánh tan tầm, gọi điện thoại hỏi một chút, đón em ấy về nhà.
“Em đang vội.”
Cúp máy. Chưa cho Tần Cửu Phóng thời gian nói chuyện.
Đầu dây bên kia thực ồn ào phỏng chừng có việc, được rồi, em đang vội, từ từ cũng được.
Sáu giờ rưỡi, lại gọi điện thoại một lần.
“Em vừa xong việc thôi.”
“Đừng ăn ở bên ngoài, anh có làm cơm.”
“Được.”
Tiêu Cánh không có cự tuyệt, vậy từ từ chờ em ấy vậy.
Chờ a chờ.
Tần Cửu Phóng đói bụng muốn mốc meo, một bàn đồ ăn đều lạnh ngắt, ở phòng khách đi tới đi lui, như thế nào vẫn chưa về nhà?
Rốt cục, Tiêu Cánh về nhà, cửa vừa vang lên, Tần Cửu Phóng liền chạy đến .
“Em đã về rồi, đói bụng lắm không, anh nấu cơm rồi, em rửa tay chúng ta ăn cơm .”
Tiêu Cánh một tay ôm laptop, một tay khác ôm văn kiện, Tần Cửu Phóng nhanh chóng tiếp nhận đặt trên bàn trà.
Tiêu Cánh ngẩng đầu nhìn Tần Cửu Phóng vẻ mặt sáng lạn cười với mình, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn.
Thay giày cởϊ áσ khoác nhìn nhìn trong nhà.
“Mẹ không có ở đây?”
“Hai bà về nhà rồi, không gian riêng tư của tụi mình, hai bà lớn tuổi rồi ở lại xem náo nhiệt cái gì chứ.”
Tiêu Cánh thở ra một hơi, không ở đây thì tốt, anh có thể thoải mái một chút.
“Em đi rửa tay đi, anh đi hâm nóng đồ ăn.”
Tiêu Cánh một bên xắn tay áo rửa tay một bên nhìn Tần Cửu Phóng bật bếp, cái xẻng vung lên, tiếng xẻng cùng chảo va vào nhau kêu leng keng, thật vui tai. Nhếch môi cười cười, không còn là một căn nhà trống rỗng nữa, có người chờ mình về nhà, có người nấu cơm cho mình, thật tốt. Đi vào cởi bỏ caravat chuẩn bị ăn cơm.
Ngồi xuống bàn ăn, anh vốn nghĩ đây chỉ là một bữa cơm gia đình bình thường. Thịt xé sợi kho cá, gà xào bát bảo, canh trứng gà cà chua, không phải nên là mấy món này sao?
Nhưng không ngờ.
Tiêu Cánh cầm chiếc đũa ngốc lăng không biết ăn cái gì trước.
Ếch xào cay? Rắn kho tàu? Nhộng kho? Dế mèn chiên? Còn có một nồi nước, hình như là canh, bên trong còn trôi trôi vài vật thể không biết là gì.
Nhìn vào dĩa rắn kho. Đùa sao, không có cắt thành đoạn, Tiêu Cánh cảm thấy như vầy có thể nhìn thấy cả đuôi rắn cùng mắt rắn đang nhìn mình trừng trừng.
Còn có mấy vật trong nồi canh kia, hình như là thịt rắn thì phải.
“Ăn đi, đặc biệt ngon. Anh nói cho em biết mấy món này dinh dưỡng đặc biệt phong phú, hàm lượng protein rất cao.”
Gắp một cái chân ếch cho Tiêu Cánh, Tiêu Cánh cảm thấy dạ dày bắt đầu cuộn trào.
“Thời điểm chúng anh tiến hành huấn luyện sinh tồn dã ngoại, có thể bắt được một con rắn đã rất may mắn rồi, không thể nhóm lửa, đem da một lột ra trực tiếp ăn sống. Thịt rắn rất mềm. Em nếm thử.”
Nói xong liền gắp cho Tiêu Cánh một cái đuôi rắn, Tiêu Cánh nhanh chóng ngăn cản.
“Em ăn không hết, anh đừng gắp nữa.”
“Làm sao vậy? Anh từng ăn qua thằn lằn, cũng không tệ, lần sau anh làm cho em ăn.”
Đổi một con dế mèn đưa đến miệng Tiêu Cánh, Tiêu Cánh bưng cơm nhanh chóng đứng lên.
“Anh tự mình ăn đi. Em đi nấu cháo.”
Tiêu Cánh vội vàng bưng bát chạy đi.
Tần Cửu Phóng chớp chớp mắt, hơi tức giận thả đũa xuống bàn.