“Ngoan, đi ngủ đi, ngày mai còn có nhiệm vụ.”
Tần Cửu Phóng ngủ đến mơ hồ, cho rằng còn đang trong quân đội, có người phá rối hắn.
“Cái gì nhiệm vụ?”
“Huấn luyện sinh tồn dã ngoại.”
Ngủ ngủ ngủ, cả đầu óc chỉ có chỉ có nhiệm vụ, không có nghĩ tới cái khác sao?
Tiêu Cánh đứng lên muốn trèo lên giường, vừa động, Tần Cửu Phóng liền tỉnh.
“Như thế nào mà bị rớt xuống giường vậy? Đừng quậy nữa, ngủ đi, ngoan.”
Tiêu Cánh bò lên giường, Tần Cửu Phóng cũng híp mắt đi theo lên giường, kéo kéo gối đầu nằm lên trên, kéo chăn đắp lên cho hai người, tiếp tục ngủ.
Hung hăng đạp hắn một cước, ngủ giường của tôi, nằm gối đầu của tôi, còn đắp chăn của tôi?
Tần Cửu Phóng dùng đùi kẹp lên bụng Tiêu Cánh, ép tới Tiêu Cánh không thể nhúc nhích.
Tiêu Cánh không đá hắn nữa, nghiêng đầu nhìn Tần Cửu Phóng.
Kết hôn ba năm, đây là lần thứ hai đồng sàng cộng chẩm.
Quảng cáo
Thả lỏng thân thể, đem chân hắn để qua một bên, nằm nghiêng lẳng lặng nhìn Tần Cửu Phóng. Đưa tay sờ sờ cằm của người đối diện.
Đã lâu không gặp, Tần Cửu Phóng!
…..
Tiêu Cánh thức dậy rất sớm, chờ tới khi anh chuẩn bị đi làm, Mạn Lệ mới vừa thức dậy chuẩn bị làm điểm tâm.
“Con không ăn đâu, buổi sáng có cuộc họp.”
“Để Cửu Phóng đưa con đi làm nha.”
“Không cần đâu, anh ấy còn ngủ, mấy ngày nay anh ấy cũng mệt mỏi, con tự lái xe cũng được.”
Tiêu Cánh đổi giày nhìn Mạn Lệ cười cười, đi ra khỏi cửa.
Mạn Lệ nhìn Tiêu Cánh vẻ mặt đầy yêu thương, đứa trẻ này thật ngoan.
Tần Cửu Phóng đúng là phước đức ba đời, không đúng, vợ đi làm, mà nó còn ngủ? Như thế nào tăng tiến tình cảm chứ.
Vào phòng ngủ tát một cái thật mạnh lên đùi Tần Cửu Phóng.
Tần Cửu Phóng lắc lắc thân mình, vừa thấy là mẹ của hắn, nhanh chóng dùng chăn che lại mông cùng đùi. May mắn ngày hôm qua đi ngủ có mặc áo ngủ, không có bị lộ chim bự. (=)))) )
“Mẹ! Con đã hơn 30 rồi, ngài vào phòng có thể gõ cửa trước hay không!”
“Tám tuổi đi ngủ còn tè dầm sao không thấy mày e lệ như vậy?”
“Không chơi kể xấu con cái nha.”
“Dậy đi, Tiểu Cánh đi làm rồi, con mang cơm trưa đến công ty, giữa trưa hai đứa cùng ăn cơm, buổi chiều thì đưa thằng bé đi coi xi-nê.”
“Ai nha con biết rồi, mẹ cùng mẹ vợ hai người đừng ở đây nữa, tụi con không có tự do, hai mẹ trở về nhà nghỉ ngơi đi nha, làm sao theo đuổi vợ con, con tự biết mà.”
“Nói thì hay lắm, liệu mà đối xử tốt với Tiểu Cánh. Mẹ đi về đó.”
“Được được được.”
Làm gì có chuyện hai người yêu đương mà có ba mẹ phía sau đi theo chứ, kì cục lắm đó!
Hai vị phu nhân yên tâm, đi trở về nhà..
Tần Cửu Phóng nhanh chóng rời giường, dọn dẹp phòng ngủ ngăn nắp lại. Hắn lái xe đi đến quân khu, đem hành lý của mình mang về, quần áo không có bộ nào, nội y cũng là vừa mới mua, nhà mình mà không có đồ vật của mình thì sao được chứ. Hắn quyết tâm đem toàn bộ đồ dùng còn thiếu mua hết một lượt. Sau khi cảm thấy đã thoã mãn thì bắt đầu đi tìm vợ ăn cơm trưa.
Em gái lễ tân nhìn thấy Tần Cửu Phóng thì bắt đầu sợ run run. Tần Cửu Phóng lần này không mắng chửi người nữa, vẻ mặt hòa khí cười cười.
“Tiêu tổng đâu.”
“Đang đang đang tiếp khách hàng.”
“Hôm nay em ấy không có tiệc xã giao đúng không, tôi lên lầu tìm.”
“Phu nhân tổng giám đốc, xin anh chờ, tôi gọi điện thoại.”
“Đã nói là phu nhân tổng giám đốc rồi, hai người chúng tôi gặp mặt còn muốn gọi điện thoại hẹn trước cái gì.”
Hắn đi đến thang máy, cửa thang máy vừa mở ra, Tiêu Cánh cùng một đám người đi ra .
Tần Cửu Phóng cười nghênh đón.
“Tiêu Cánh, anh đang muốn tìm em đây, cùng ăn cơm đi.”
Tiêu Cánh thấp giọng cùng người bên cạnh nói câu xin lỗi, đi tới kéo hắn đến một bên.
“Sao anh lại tới đây?”
“Ăn cơm á, hẹn trước rồi mà.”
“Em phải ăn cơm với người của cục Thuế, anh trở về đi.”
Nói xong muốn quay đi, Tần Cửu Phóng nhanh chóng kéo tay Tiêu Cánh lại. Tiêu Cánh một phen bỏ tay hắn ra. Bảo trì một khoảng cách nhất định.
“Đừng có lôi kéo, có người nhìn kìa.”
“Aiz, Tiêu Cánh, Tiêu Cánh.”
Hắn ở đằng sau hô to, Tiêu Cánh đã mang người ra khỏi cao ốc văn phòng lên xe chạy đi.
Tần Cửu Phóng một bụng buồn bực, cái gì vậy chứ, người ta theo đuổi em mà em không chịu cho người ta cơ hội gì cả.