Đại Tá Tần, Phu Nhân Muốn Ly Hôn!!

Chương 23: Anh kể chuyện cười cho em nghe

Tần Cửu Phóng tắm rửa sạch sẽ đi đến phòng ngủ, Tiêu Cánh đang sấy tóc, đứng ở cửa phòng ngủ, Tiêu Cánh nhìn hắn.

Hai người bọn họ , lần đầu tiên cùng một chỗ, Tần Cửu Phóng không biết nói gì, nói thật ra hắn cùng Tiêu Cánh thật sự không có đề tài chung. Huống chi cái nhìn Tiêu Cánh nhìn hắn làm hắn lạnh sống lưng.

Nuốt nuốt nước miếng hỏi:

“Gối đầu của anh đâu?”

“Không có. Em không có thói quen để nhiều thứ trên giường.”

Một người ngủ mà có tới hai cái gối, cảm giác rất cô đơn. Đã sớm bị Tiêu Cánh vứt một cái gối đi .

“Anh cũng là dư thừa ?”

Tiêu Cánh lạnh lùng liếc hắn một cái, anh cho là anh quan trọng lắm sao?

“Được rồi, xem ra hôm nay anh không thể ngủ giường rồi, nếu không em sẽ đá anh xuống giường đi.”

Vợ cáu kỉnh, đều bắt đầu từ việc phân chia giường ngủ nha.

Sợ bị đạp xuống giường, Tần Cửu Phóng từ trong tủ quần áo lấy ra một cái thảm, trải dưới đất, ngủ ở dưới chân giường.

Tiêu Cánh liếc hắn một cái cũng không nói thêm cái gì, cầm lấy sách lật xem, xem khoảng nửa tiếng, tắt đèn, nằm xuống ngủ.

Trên giường một người, dưới giường một người, cùng một tư thế nằm thẳng, nhìn trần nhà, mắt to mở trừng trừng.

Không có bảo người phía dưới lên giường ngủ, cũng không có chủ động yêu cầu được ngủ trên giường.

Tần Cửu Phóng cảm thấy, nếu vẫn luôn như vậy, không nói chuyện, không có giao lưu, cho dù có bên nhau 60 năm thì cuối cùng vẫn phải ly hôn.

Nghiêng thân nhìn Tiêu Cánh nằm trên giường.

“Em thích ăn cái gì.”

“Cái gì cũng được.”

“Ngày mai anh mời em đi xem phim nha.”

“Để xem thời gian.”

“Em bình thường thích làm gì?”

“Làm việc.”

“Anh thích vật lộn, ngày mai ở nhà anh sẽ mua một cái bao cát. Anh dạy em đánh quyền.”

“Em biết đánh.”

“Tiêu Cánh, em có thể nói thêm vài chữ với anh được không ?”

Tiêu Cánh xoay người không nói chuyện.

“Còn nói bồi dưỡng tình cảm, tính tình này của em, cũng sắp thành hàn băng ngàn năm rồi. Không dễ dàng thay đổi a~.”

Bồi dưỡng tình cảm là hai bên cùng làm, một mình hắn thì biết làm sao đây.

“Aiz, Tiêu Cánh, em có thích đi cắm trại không? Anh mang em đi cắm trại nha, cái gì cũng không mang theo, chỉ cần một bình nước thôi, vào trong rừng có cá thì bắt cá, có rắn thì bắt rắn, có chuột bắt chuột. Em chắc chưa từng ăn vỏ cây đúng không, anh biết có vài loại vỏ cây có thể ăn. Nè, em đừng ngủ nha, chúng ta nói chuyện đi.”

“Nói chuyện gì.”

“Nói lời thương yêu đó. Chúng ta phải tìm hiểu lẫn nhau, mấy lời này cần phải nói nhiều vào.”

“Anh nói, em nghe.”

“Anh đây nói nha.”

Tần Cửu Phóng một lộc cộc ngồi dậy, rất có tư thế muốn nói chuyện nguyên đêm.

“Vậy để anh kể em nghe lúc anh đi làm nhiệm vụ nha. Có lần anh gặp gỡ một mỹ nữ, mẹ nó cô ta đúng là rất xinh đẹp, lễ phục màu đỏ thẫm xẻ tà cao đến đùi như này nè, mông tròn căng phải nói là thu hút không biết bao nhiêu đàn ông, thắt lưng nhỏ mềm mại, tóc vàng mắt xanh môi đỏ mọng, đi đến gần anh, còn hôn gió với anh, ánh mắt còn phóng điện, cô ta còn….”

Còn tưởng rằng hắn có thể nói ra cái gì dễ nghe, mới mẻ, vậy mà vừa mở miệng liền nói đến một mỹ nữ rất xinh đẹp, rất xinh đẹp? Nhớ rõ ràng như vậy? Có ý tứ gì? Tiêu Cánh không thể nhịn được nữa không muốn nghe hắn khen mỹ nữ thật đẹp nào đó, cầm lấy cuốn sách bên người ném tới Tần Cửu Phóng.

“Em ném anh làm gì, anh chưa nói đến vấn đề chính mà!”

Xuống tay thật ác mà, cuốn sách này rất dày nha, có thể bể đầu đó. May mà hắn tránh thoát.

“Vấn đề chính? Anh cùng mỹ nữ nào đó lên giường là vấn đề chính? Có phải muốn kể chi tiết cho tôi nghe luôn không?” (ghen kìa trời hỡi~~~ cưng chịu không nổi luôn =)) )

Tiêu Cánh sầm mặt, nếu anh ta dám nói hai người đã lên giường, thì không cần bồi đắp cái gì nữa, lập tức kí tên ly hôn!

“Là trên giường á.”

Tiêu Cánh cắn răng xoay người ngồi dậy bước xuống giường đi lấy thư ly hôn.

“Cô ta cởi hết đồ ra rồi nhưng anh không có cởi, cô ta bị anh lừa, tưởng làm thịt được anh, ai ngờ bị anh đánh đuổi thẳng cổ ra khỏi phòng.”

Tần Cửu Phóng đem phần sau nói hết, liền nhìn thấy Tiêu Cánh đứng lên , có chút buồn bực, cũng đứng lên theo.

“Em không buồn ngủ sao? Đứng lên làm chi, khát? Đi toilet? Dù gì cũng phải mang dép chứ.”

Tần Cửu Phóng liền đem dép lê của chính để vào bên chân của Tiêu Cánh.

“Rất lạnh đó, mau mang vào.”

Hầu hạ Tiêu Cánh mang dép lê, đứng lên nhìn thấy thư ly hôn trong tay Tiêu Cánh, bị doạ đến rút lui vài bước.

“Đù má, em đừng doạ anh sợ được không? Hiện tại anh nhìn thấy thứ này liền muốn xỉu.”

“Không lên giường?”

Tiêu Cánh có chút ngây ngốc xác nhận lại một lần.

“Đó là một nữ sát thủ, lên giường cái gì chứ, anh lại không ngốc. Anh cùng em kết hôn, muốn giữ mình trong sạch, để dành cho em.”

Tiêu Cánh cả người nóng lên, bị những lời này làm cho không biết phải làm sao. Tức giận cắn răng, thật muốn thiến người này.

“Lúc anh kể chuyện có thể phân rõ một chút cái gì là trọng tâm cùng không phải trọng tâm hay không?”

“Làm sao vậy? Em xem em lại tức giận với anh rồi, anh đâu có làm gì em đâu chứ. Nào, đừng tức giận nữa, ngày mai phải họp không phải sao? Đi ngủ thôi.”

Không phải chỉ là nói chuyện về nữ sát thủ thôi sao? Có gì mà tức giận chứ.

Tiêu Cánh đầu đau ong ong, cùng người này nói chuyện phiếm làm anh thật có cảm xúc muốn bóp chết anh ta.

“Em không thấy được bộ dạng loã thể bị anh đá ra khỏi phòng của cô ta lúc đó đâu, một tay che phía trên một tay che phía dưới, nếu là bình thường thì sẽ có anh hùng nào đó đưa quần áo cho cô ta đúng không, nhưng mà không có, tất cả đều đứng huýt sáo nhìn cô ta. Còn có mấy người phụ nữ thầm thì nói cô ta giả tạo, phẫu thuật thẫm mĩ này nọ. Đây nhất định là hâm mộ ghen tỵ.”

Tiêu Cánh thở dài một hơi, anh sẽ bị người này làm tức chết, tuyệt đối!

“Tiêu Cánh, anh kể chuyện cười cho em nghe mà.”

Tần Cửu Phóng nằm nghiêng trên thảm, cười hì hì .

“Lúc ấy anh nhìn nữ sát thủ kia một tay che phía trên một tay che phía dưới, anh liền nhớ tới một câu chuyện cười. Có một người mẹ nói với con gái của mình, nếu có người sờ vuốt bên trên của con, con liền nói không cần, sờ phía dưới của con, con liền la lên buông tay, như vậy sẽ không thất thân. Sau đó cô con gái cùng bạn trai mình thân thiết, cô con gái nhớ lời mẹ mình, sờ phía trên nói không cần, sờ phía dưới nói buông tay, cuối cùng cô con gái vẫn thất thân ,em biết vì sao không? Ha ha, là do người bạn trai này dùng hai tay sờ bên trên cùng bên dưới một lượt, cô gái liền la lên liên tục, không cần, buông tay, không cần buông tay!”

Tần Cửu Phóng ôm bụng cười ha ha lăn lộn trên nền nhà.

Tiêu Cánh nhìn người dưới sàn nhà, nằm xuống kéo chăn che kín đầu.Đúng là nhiều thêm một người thì sẽ náo nhiệt làm cho người ta đau đầu. Đặc biệt người đó còn vừa ngốc vừa ấu trĩ nữa chứ!

Tần Cửu Phóng cười ha ha truyền đến phòng khách, trong phòng khách hai vị phu nhân cùng nhau mỉm cười.

“Nhìn đi, ngủ chung chính là công thức tăng tình cảm hữu hiệu nhất, ngủ chung rồi thì còn cái gì không thể giải quyết được nữa chứ.”

Bọn họ chỗ nào biết được Tiêu Cánh hiện tại phớt lờ thê thảm tên ngốc Tần Cửu Phóng nào đó đâu.

“A, sao em không cười chứ. Anh cười sắp bể bụng luôn nè.”

Ghé vào mép giường đẩy đẩy Tiêu Cánh, Tiêu Cánh không để ý tới hắn.

Tần Cửu Phóng gãi đầu, được rồi. Người ta mệt nhọc, ngày mai còn phải họp cơ mà.

Ngủ thôi.

Tần Cửu Phóng ngủ say ngáp đến rung trời, Tiêu Cánh trừng trần nhà ngủ không được.

Anh một người ở nhà, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim đập của chính mình. Bây giờ có tạp âm lớn như vậy, anh căn bản không thể ngủ.

Rất muốn đi ra ngoài hút một điếu thuốc, đọc sách rồi ngủ ở thư phòng, nhưng hai vị mẫu thân đại nhân nào đó còn ở phòng khách xem tv, mấy giờ rồi còn xem tv chứ?

Phải làm quen, phải quen, không chừng còn phải nghe người này ngáp tới sáu mươi năm? Hay năm mươi năm? Không có quen là không được.

Mới vừa cảm thấy có chút buồn ngủ, chăn trên người soạt soạt trượt khỏi thân thể, Tiêu Cánh giận mình chồm dậy. Tần Cửu Phóng ngủ lạnh, bắt đầu tìm chăn, lần mò trên giường kéo chăn của anh xuống. Cái chăn lớn như vậy thoáng chốc bị hắn kéo xuống một nửa .

Tiêu Cánh có chút tức giận, nếu không phải anh ba năm không trở về nhà, ông đây sẽ tức giận mà ném gối đầu của anh đi, ném anh xuống giường nằm sao? Bây giờ còn dám đoạt chăn? Không cho!!!

Cho anh lạnh chết luôn, ai kêu anh chủ động ngủ trên sàn nhà, chủ động như vậy làm gì? Chuyện ly hôn sao không thấy anh chủ động như vậy? Muốn ngủ sàn nhà thì cho anh lạnh chết luôn đi.

Tiêu Cánh tức giận kéo chăn trở về. Tần Cửu Phóng đang ôm cái chăn ngủ ngon lành, cảm giác có người giành chăn với mình, hắn liền dùng sức một cái kéo cái chăn lại, Tiêu Cánh cho dù có khoẻ nhưng cũng không bằng hắn.

Sau đó Tiêu Cánh cùng cái chăn đều bị kéo xuống giường, Tần Cửu Phóng lôi kéo một chút, ôm cả chăn cùng Tiêu Cánh một lượt ôm vào lòng.

Tiêu Cánh đạp đạp, giãy dụa. Hung hăng đẩy cánh tay Tần Cửu Phóng ra, đồ xấu xa, cái gì cũng muốn đoạt.