“Mỗi lần nhiệm vụ chấm dứt không phải đều để cho cậu gọi điện về nhà sao? Cậu không gọi sao?”
Hai vị lãnh đạo nhìn Tần Cửu Phóng, khó có thể tin.
“Tôi... tôi chỉ gọi cho ba mẹ.”
Tần Cửu Phóng lúng túng gãi đầu, hắn thật sự không nhớ mình đã kết hôn.
“Ba năm, năm cuộc gọi, các vị có thể nhìn lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của tôi. Năm mới, tết Trung Thu, năm cuộc này đều là do mẹ bắt anh ta gọi cho tôi. Bất cứ tin tức gì tôi đều phải thông qua ba mẹ chồng mới biết được. Hai vị lãnh đạo, hai người cho tôi một lý do. Nếu có thể thuyết phục tôi lập tức không ly hôn nữa? Tất cả đều là do tôi nhỏ nhen hay sao? Quân hôn được quốc gia bảo vệ, vậy hai vị có thể quản được nỗi đau khổ của người nhà của quân nhân hay không?”
Hai vị lãnh đạo á khẩu không trả lời được, Tiêu Cánh yêu cầu ly hôn, chỉ cầu chấm dứt một cuộc hôn nhân không tình yêu, chấm dứt mọi buồn khổ trong thời gian dài, này thật sự không hề quá đáng.
“Cậu đó, Cửu Phóng à, Tiêu Cánh không hề quá phận. Là do cậu tổn thương người ta. Kết hôn rồi mà cậu cũng có thể quên sao? Cậu gọi cho ba mẹ thì cũng phải gọi cho vợ chứ. Ít nhất để cho người ta yên tâm chứ.”
“Khó trách đến một bước này, trách ai bây giờ, chỉ trách bản thân cậu thôi.”
Vừa thấy lãnh đạo của mình hoàn toàn không đứng về phe mình nữa, Tần Cửu Phóng ngồi không yên.
“Tiêu Cánh, em cho anh thời gian được không? Em đừng vội ký tên, chúng ta một lần nữa bắt đầu. Anh biết em không dễ dàng, anh khổng chỉ là muốn bồi thường cho em, anh thật sự đau lòng, anh muốn chăm sóc em, thật sự. Em coi như là khảo nghiệm đi, khảo nghiệm anh một đoạn thời gian được không?”
Tiêu Cánh không nghe hắn nói, đi đến bàn công tác ngồi xuống.
“Anh tình nguyện để em đánh để em mắng, anh biết em thực thương tâm, em hy sinh nhiều như vậy mà anh còn nói không yêu em, trước kia không yêu em, về sau anh sẽ yêu em. Ngay lúc này, anh tình nguyện nhận hết mọi phẫn nộ của em, em muốn đánh muốn gϊếŧ tuỳ ý em, anh sẽ không một câu oán thán, chỉ cần em cho anh một đoạn thời gian, anh sẽ không để cho em phải chịu ủy khuất.”
Tần Cửu Phóng đuổi theo Tiêu Cánh cầu xin.
“Tiêu Cánh, cậu cho Cửu Phóng thời gian đi, cứ coi như khảo nghiệm cậu ta, nếu cậu ta biểu hiện không tốt , nếu cậu vẫn không cảm thấy cậu ta thay đổi, chúng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện ly hôn của hai người nữa.”
Cửa bị mở ra, Mạn Lệ lôi kéo ba của Tần Cửu Phóng, còn có Bạch Mai xông vào.
“Tiêu Cánh, ủy khuất con, là ba ba giáo dục không tốt khiến Cửu Phóng chọc giận con. Con cho nó một cơ hội đi, coi như nể mặt ông nội của hai đứa.”
“Tiêu Cánh, nếu không, nếu không, hai con thử lại lần nữa?”
Bạch Mai cũng là khuyên nhủ .
Tiêu Cánh xoa ấn đường vẻ mặt khó xử, thở dài thật dài. Không có lên tiếng.
“Tiểu tử, chúng tôi cho Cửu Phóng nghỉ phép nửa năm, để cậu ấy toàn tâm chăm sóc cậu. Trong khoảng thời gian này nếu cậu ta không đối xử tốt với cậu, cậu có cái gì không hài lòng, cậu muốn ly hôn chúng tôi không ngăn cản cũng không hỏi.”
“Thử đi, tạm hoãn ly hôn, cho Cửu Phóng một thời gian, các cậu lại cố gắng một lần nữa, không được đến lúc đó lại nói tiếp.”
Hai vị lãnh đạo cũng bắt đầu khuyên nhủ.
“Tiêu Cánh, cầu xin em.”
Tần Cửu Phóng lại cầu xin một câu.