Thiếu tướng Lưu bắt đầu cởi nút áo khoác, cục trưởng Cố cũng kéo kéo caravat thanh thanh yết hầu.
Thật không dễ dàng, người thanh niên ôn hoà trước mắt so với dự tính của hai người khó đối phó hơn nhiều.
“Cửu Phóng ở trên chiến trường nhiều năm, lúc bị bắn không hề khóc, lúc gắp đạn ra không có thuốc tê dù đau đến chết đi sống lại cậu ấy vẫn không rơi một giọt nước mắt nào, vậy mà ngày hôm qua cậu ấy lại khóc trước mặt tôi, nói cậu ấy thực có lỗi với cậu, cậu ấy lẽ ra không nên tham gia quan ngũ, cậu ấy nói cậu ấy đã sai rồi.”
Tiêu Cánh rốt cục có động tĩnh, quay sang nhìn Tần Cửu Phóng, vẻ mặt tò mò.
“Khóc một cái cho em xem.”
Tần Cửu Phóng đỏ mặt, ngày hôm qua hắn là dùng nước miếng giả làm nước mắt, nếu không dùng khổ nhục kế thì làm sao thỉnh được hai vị này tới đây.
“Đừng nhìn anh, khóc không được.”
Thẹn thùng, một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như hắn, vậy mà ngày hôm nay bị vợ trêu chọc, hắn thật sự không có tiền đồ mà bắt đầu thẹn thùng.
“Anh ta chỉ lừa hai vị thôi, không nên tin.”
“Cửu Phóng biết sai, xin lỗi cậu. Cậu vẫn nên tha thứ cho Cửu Phóng.”
“Kỳ thật, tôi và vợ cũng từng xuất hiện qua vấn đề này, khi đó tuổi trẻ ham mê công tác, bà ấy cũng rất oán giận tôi, tôi thật sự hiểu cảm giác của cậu lúc này. Nhưng lại vì con cái nên chúng tôi không ly hôn, rồi dần dần con cái lớn lên, chúng tôi vẫn cứ sống với nhau cho đến giờ. Khó khăn chỉ là nhất thời, từ nay về sau, chúng tôi giao cho Cửu Phóng nhiệm vụ ít một chút, hai người sẽ có thời gian bên nhau. Ly hôn coi như bỏ qua đi.”
“Các cậu có từng nghĩ qua sẽ nhận nuôi một đứa trẻ hay không? Có một đứa bé ở trong nhà tình cảm vợ chồng sẽ khắng khít hơn không ít.”
“Lão Lưu, con cái không phải là vấn đề, mà là gia tăng gánh nặng cho Tiêu Cánh. Ông xem cậu ấy quản lý một công ty lớn như vậy, làm sao có thời giờ. Tuổi vẫn còn trẻ, chờ Cửu Phóng công tác ổn định hơn, Tiêu Cánh tâm tình cũng thoải mái hơn, qua ba mươi lăm tuổi muốn có một đứa trẻ bên người cũng không muộn. Tiêu Cánh, cậu thích con trai hay con gái?”
“Con trai hay con gái không quan trọng, bởi vì chúng tôi muốn ly hôn.”
Tiêu Cánh vẫn là thản nhiên cười nhạt giống như ly hôn không phải là một vấn đề quá lớn.
Lần thứ ba khuyên bảo, thất bại.
Tiêu Cánh đã quyết tâm, ai nói cũng vô dụng .
Ai cũng không nể mặt, ly hôn chính là ly hôn.
Lưu thiếu tướng Cố cụa trưởng lắc đầu thở dài, bọn họ nên khuyên nhủ cũng đã khuyên rồi.
“Tiêu Cánh, cậu có thể nói lý do vì sao lại kiên trì muốn ly hôn không? Không phải do công việc của Cửu Phóng? Cậu nói hai người không có thời gian ở chung, chúng tôi liền cho cậu ấy thời gian. Vì sao cậu vẫn không chấp nhận?”
Tiêu Cánh chần chờ một chút, quyết định mở miệng.
“Nhị vị lãnh đạo nói rất nhiều, tôi cũng có ý nghĩ của tôi. Miễn cho hai vị nói tôi không ủng hộ công tác của bộ Quốc phòng.
Đầu tiên, tôi biết anh ấy là quân nhân, cho nên công việc của anh ấy tôi vẫn luôn rất ủng hộ. Anh ấy vì quốc gia bỏ ra sức lực tôi cũng rất tự hào, nếu anh ấy không có năng lực, quốc gia sẽ không cần anh ấy. Thân là người nhà tôi chưa từng cảm thấy buồn vì việc đó. Cho nên chuyện nhà cùng chuyện công ty, tôi luôn một mình gánh vác, là bởi vì không muốn anh ấy phiền lòng.
Tôi không nói đến cái gì đại nhân đại nghĩa, tôi chỉ dùng tâm tư của một người ở nhà có người thân yêu vì quốc gia mà xông pha hiểm nguy. Ba năm này tôi nhận được không dưới mười lần tin tức Cửu Phóng ở trong trận chiến gặp nạn thập tử nhất sinh, kêu người nhà cẩn chuẩn bị tâm lý. Hai người kết hôn, không hề có tuần trăng mật, tôi cũng không có nửa câu than oán, anh ấy làm nhiệm vụ không thể gọi điện thoại, tôi không biết anh ấy ở đâu, nhưng cũng hiểu là vì công tác cần giữ bí mật, đó cũng là vì bảo đảm an toàn cho người nhà mới làm vậy.
Nhưng mà, hai người có biết, chúng tôi là bạn đời của nhau, nhận được tin tức của anh ấy mỗi lần đều là tin dữ, tôi nghĩ đến anh ấy nếu thật sự chết đi thì tôi cùng người trong nhà sẽ phải làm sao, tôi phải tiếp tục chống đỡ làm sao chuyện nhà chuyện công ty, tôi làm sao trấn an tất cả mọi người. Khẩn trương, lo lắng, sợ hãi, các loại tâm tình, trái tim đau đến không thở được, rất muốn biết anh ấy hiện tại ra sao. Nhưng khi anh ấy chấm dứt nhiệm vụ bình an trở về, vẫn không chịu cho tôi một tin tức.
Chỉ đến khi tôi lần nữa nhận được anh ấy bị thương tính mạng đang nguy cấp thì mới biết được anh ấy còn sống, rồi lại bị nguy hiểm, lại sắp chết.
Tôi mỗi ngày đều phải lo lắng. Có lẽ người nhà của hai vị hiểu rõ cảm giác của tôi nhất, không tin tức là chuyện tốt, còn nếu có tin tức thì phỏng chừng là tin báo tử, ba năm, tôi lo lắng đủ ba năm, mỗi ngày đều như vậy.
Để tôi đi, trả lại khoảng thời gian yên bình như trước kia lại cho tôi. Tôi thật sự muốn mỗi đêm đi ngủ mà không phải phập phồng lo sợ. Ly hôn là bởi vì anh ấy không có tình cảm với tôi, mà tôi trước kia có lẽ có tình cảm, nhưng hết sạch rồi. Ly hôn rồi thì hai người sẽ trở thành người qua đường, về sau người này chết hay sống cùng tôi không có quan hệ.”