Hai vị lãnh đạo liếc nhau, trong lòng biết rõ ràng, đây là khiêu chiến với bọn họ. Xem tình hình này thì nói cái cái gì chắc chắn Tiêu Cánh sẽ không thoả hiệp. Quả thật là một tên lưu manh.
Tuy rằng cái từ này hình dung Tiêu Cánh không quá thích hợp, nhưng mà, cậu ta thật sự không phải người dễ chơi.
Đây quả thực là cuộc chiến giữa chính trị gia và thương gia !!!!
“Cùng quân nhân kết hôn thực không dễ dàng, thật sự phải chịu rất nhiều thiệt thòi, thường xuyên phải chịu đựng cảm giác cô đơn một mình. Chúng tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của cậu. Kết hôn ngày hôm trước ngày hôm sau cậu ấy liền đi làm nhiệm vụ , hoàn toàn không có tin tức hơn ba năm, cậu khổ sở trong thời gian dài là điều khó tránh khỏi, chúng tôi cũng vô cùng đau lòng. Đều là do chúng tôi suy nghĩ không chu toàn, khiến cho hai người gặp nhiều trắc trở như vậy.”
“Cửu Phóng là một quân nhân xuất sắc, lại không thể nói rõ với cậu về nội dung nhiệm vụ. Tôi hiện tại có thể kể cho cậu nghe một chút, có lần đại sứ ngoại giao của quốc gia bị bắt cóc, Cửu Phóng chấp hành nhiệm vụ đi cứu người, vượt qua tầng tầng sung đạn đem người hoàn hảo cứu ra, phần cậu ấy bị trúng hai phát đạn. Nói tới đấp sập được đường dây buôn lậu vũ khí, ma tuý, công lao của Cửu Phóng thật không nhỏ. Cậu ấy bị đánh, bị súng bắn, bị bom nổ không biết bao nhiêu lần thập tử nhất sinh. Cậu ấy vì quốc gia trả giá rất nhiều. Tất nhiên cũng bỏ qua rất nhiều, đem cậu quên đi, ai lại bảo cậu ấy là quân nhân chứ, nếu không như vậy, quốc gia làm sao yên bình.”
“Cậu nói hai người không có tình cảm , tình cảm không chỉ có tình yêu, còn có tình thân, kết hôn chính là nhận một người không có huyết thống làm thân nhân, thân nhân nào có tách ra? Cậu nên thông cảm cho cậu ấy.”
“Cửu Phóng thật không hề muốn ly hôn, ngày hôm qua cậu ấy chạy đến quân khu tìm tôi, khóc nháo đòi muốn xuất ngũ, nói rằng cậu ấy có lỗi với cậu, muốn bồi thường cho cậu. Chàng trai trẻ, cho cậu ta một cơ hội đi. Tu trăm năm mới gặp được nhau, tu ngàn năm mới trở thành người bên gối, các cậu kết hôn lâu như vậy, còn là trúc mã với nhau, cậu ta như thế nào cậu hiểu rõ nhất. Cậu ấy là bởi vì công tác, không phải không yêu cậu, ngươi cho cậu ấy một cơ hội, hai người bắt đầu lại từ đầu.”
“Tôi cùng Lưu thiếu tướng cũng biết cậu ấy vất vả, cũng biết hôn nhân hai người xuất hiện vấn đề. Chúng ta cùng thương lượng, nửa năm này cậu ấy sẽ không có bất cứ nhiệm vụ gì, chỉ cần đúng thời hạn quay về quân đội tham gia tập huấn là có thể. Thời gian nghỉ có thể cùng cậu bồi đắp tình cảm. Kết hôn không dễ dàng, cho nên không thể cứ thế đánh mất người bạn đời của mình.”
Khuyên bảo đợt một kết thúc. Thiếu tướng Lưu cùng cục trưởng Cố hai người thay nhau hát hí khúc, thay nhau luân phiên tung hứng. Dùng lý lẽ cùng tình cảm đả động. Lời nói khẩn thiết lập luận sắc sảo.
Tiêu Cánh cầm tách trà, lẳng lặng mà nghe, cúi đầu nhìn hơi nước trà bốc lên, im lặng.
Tần Cửu Phóng vươn tay kéo tay áo Tiêu Cánh.
“Tiêu Cánh… ”
Tiêu Cánh trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
Tần Cửu Phóng không dám nói thêm nữa, ánh mắt này có thể gϊếŧ người đó.
Thiếu tướng Lưu và cục trưởng Cố liếc nhau tiếp tục nói.
“Tù nhân còn có cơ hội được đặc xá, Tiêu Cánh, đừng nên để tình cảm hai người đến bước đường cùng. Cửu Phóng thật tâm muốn vãn hồi, cậu hãy suy nghĩ lại.”
“Nếu thật sự không thể tiếp tục, các cậu ly hôn chúng tôi cũng ngăn không được. Nhưng hiện tại không phải như vậy, cậu cũng nên thử một lần tha thứ xem sao.”
“Cửu Phóng là thật sự ăn năn, cậu bao dung một lần là có thể.”
“Thông cảm lẫn nhau, như vậy mới có thể hạnh phúc lâu dài.”
Hai người khuyên bảo đợt hai, nhìn nhìn Tiêu Cánh.
Tiêu Cánh tiếp tục châm trà cho hai người.
“Nói lâu như vậy ,hai vị uống trà cho thông cổ họng.”
Đại ý chính là không vội, chúng ta còn chưa ăn cơm mà, hai người cứ tiếp tục nói.