Ông nội bệnh nặng để lại di chúc, bọn họ rất đơn giản đồng ý kết hôn.
Tiêu Cánh vẫn thực trầm mặc, nhưng không còn là sự trầm lặng sợ sệt như trước kia, anh trầm mặc nhưng không cho bất cứ ai xem thường mình. Cha mẹ hai bên nếu quá đà, anh sẽ ho nhẹ một tiếng, mọi người đều sẽ tự điều chỉnh lại một chút. Hiện tại nói là trầm mặc không bằng nói là trầm ổn, là uy nghiêm cao ngạo.
Tiêu Cánh có chút gầy, có lẽ là vì bị bệnh đau bao tử, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt xếch lên nhìn qua rất có phong tình, môi có chút mỏng. Mặc tây trang sẽ là một thân nghiêm cẩn. Thay đổi thường phục cũng không khiến cho người này gần gũi hơn, ngồi ở trên ghế tuy có cảm giác nhàn nhã nhưng thực tế dáng lưng phía sau vẫn thẳng tắp..
Kết hôn ngày đó, hôn lễ thực long trọng, bạn bè đến rất nhiều, hắn uống say khước. Sáng sớm hôm sau hắn bước đi làm nhiệm vụ. Vừa đi là ba năm không gặp mặt.
Tần Cửu Phóng sờ sờ cái mũi, hắn chỉ nhớ rõ lúc đó Tiêu Cánh mặc áo ngủ đuổi theo hắn chạy ra ngoài cửa, nắm cửa xe có chút lo lắng mà nhìn hắn, nói một câu bình an trở về.
Hiện tại bọn họ ngồi ở đây nói muốn ly hôn.
Tần Cửu Phóng sâu sắc nhìn nhận sai lầm của bản thân, lại dịch dịch mông, cọ đến bên người Tiêu Cánh, giơ lên hai ngón tay di chuyển trên sofa, chạy tới bên bàn tay Tiêu Cánh đặt ở trên sofa. Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay của mình sờ sờ khều khều nhón tay của Tiêu Cánh.
Khóe mắt Tiêu Cánh liếc thấy ngón tay đang làm xấu của hắn, Tần Cửu Phóng còn làm bộ như tội nhân lắng nghe cha mẹ dạy bảo.
Trẻ con. Tiêu Cánh dựt bàn tay của mình lại. Cự tuyệt hai bên liên hệ hữu hảo.
Lấy lòng thất bại.
“Chúng ta quyết định rồi, hai đứa không thể ly hôn.”
Tần Cửu Phóng thở ra một hơi, cha mẹ hai bên vẫn ở phe hắn.
Tiêu Cánh cũng không có giật mình, cũng không có sinh khí, chỉ nhẹ nhàng cười cười.
Ba của Tần Cửu Phóng – Tần Thanh đại biểu song phương cha mẹ tỏ rõ thái độ.
“Đứng ở khía cạnh thực tế, chúng ta cũng đã già, hiện tại trong nhà không có ai rành việc kinh doanh. Sản nghiệp nhà chúng ta không người quản. Cửu Phóng bây giờ là quân nhân, cũng không thể quản lý công ty. Hai đứa ly hôn, công ty ai quản?”
“Hiện tại cũng không cần người trong nhà quản, chúng ta có thể mời chuyên gia đến quản lý công ty. Chúng ta chỉ cần chia cổ tức hằng năm. Vấn đề này không có gì lớn.”
Tiêu Cánh rốt cục mở miệng, phản bác ý kiến này.
Tần Thanh lão gia nhìn Tiêu Cánh, có chút cầu xin.
“Ông nội của các con đem công ty giao cho con, giao cho người khác thì còn ra thể thống gì?”
Tiêu Cánh thở dài nhu nhu huyệt thái dương.
“Còn có công ty Tiêu gia, hai đứa ly hôn rồi, cha của Tiêu Cánh sẽ giao công ty cho người khác, cha của con có tới mấy đứa con riêng, vẫn đang nhìn chằm chằm khối tài sản của con , chỉ cần con mất đi thế lực, mất đi chỗ dựa bọn họ lập tức như thú ăn thịt mà nhào vào cấu xé con. Vài năm nay bọn họ cũng đã nhịn đủ rồi. Con nghĩ bọn họ sẽ dễ dàng bỏ qua cho con sao?”
“Dượng, dượng không phải chỉ nghiên cửu cổ văn thôi sao? Sao mà thương trường tranh đấu mà dượng cũng rõ ràng như vậy? Hay là dượng tiếp quản công ty đi.”
“Cái gì mà dượng chứ, trước khi kí tên ly hôn ba vẫn là ba của con.”
“Được, ba, con mất đi Tần gia làm chỗ dựa, con và mẹ có thể bỏ đi, mặc kệ bọn họ tranh giành cái gì, con cũng không quan tâm nữa. Con sẽ tìm một công việc, hai mẹ con con sẽ cùng nhau sống qua ngày.”
Tiêu Cánh cảm thấy mỗi khi cha mẹ mà không chịu nói đạo lý, đặc biệt bất đắc dĩ.
“Không được, như vậy sao được, làm gì có chuyện chắp hai tay đưa tiền cho người khác. Chỉ cần không ly hôn, không có gì thay đổi . Thêm vài năm nữa con hoàn toàn đem công ty hai nhà sáp nhập, Tần gia không quản, Cửu Phóng cũng không tham dự, đó chính là sản nghiệp của con. Tài sản so hiện tại lớn gấp đôi. Con cần gì phải tự làm khó tương lai của bản thân.”
“Tụi con không có tình cảm.”
“Cái này thì dễ thôi, hiện tại không có thì sau này sẽ có, Cửu Phóng, mày phải yêu Tiêu Cánh. Từ hôm nay trở đi, phải mau chóng yêu Tiêu Cánh.”
Tiêu Cánh cười ra tiếng. Cha mẹ hai bên thật là, nghĩ rằng hai người họ còn là trẻ con chơi trò kết hôn sao.
“Ba mẹ, tình cảm không phải là tiền, nói có là sẽ có. Tình cảm cần có hai bên phối hợp, anh ấy với con không có tình cảm, làm sao yêu? Chuyện này vẫn cứ để hai tụi con tự quyết định đi.”
Tiêu Cánh đứng lên nhìn Tần Cửu Phóng.
“Anh sẽ yêu em. Thật sự.”
Tần Cửu Phóng vội vã tỏ thái độ, nhất định đặc biệt đặc biệt đặc biệt yêu, thật lòng yêu người này.