Đại Tá Tần, Phu Nhân Muốn Ly Hôn!!

Chương 10: Phê bình Tần Cửu Phóng

“Đứa con này nếu không phải vì mẹ, nó cũng sẽ không đồng ý chuyện hôn nhân này. Nó sợ ta ở cái nhà này không đủ mạnh mẽ, sẽ bị người ức hϊếp. Cho nên nó mới đồng ý hôn sự, coi như tìm một cái chỗ dựa vững chắc. Thật ra cha vợ con đã không còn tình nghĩa với mẹ từ lâu, mẹ còn lưu luyến cái gì, ly hôn đi, mẹ với cha vợ con cũng ly hôn, hai mẹ con chúng ta sẽ ra đi. Cũng sẽ không đói chết.”

Bạch Mai tuy là Tiêu gia Đại phu nhân, nhưng Tiêu gia lão gia là người đào hoa, ông có thêm một đống vợ lẻ, Bạch Mai tính cách nhu nhược yếu đuối, tất nhiên sẽ đấu không lại đám nữ nhân thủ đoạn kia. Lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như vậy, đã luyện cho Tiêu Cánh một tính cách mạnh mẽ ngoan tuyệt, để bảo vệ bản thân cũng như mẫu thân. Tiêu Cánh vẫn còn là vợ của hắn một ngày, có Tần gia hậu thuẫn, đám vợ lẻ cùng con riêng kia sẽ không thể đυ.ng đến hai mẹ con bọn họ. Nhưng thân là mẹ, Bạch Mai phu nhân vẫn luôn lo lắng cho đứa con nhỏ chịu uỷ khuất.

“Mẹ, mẹ đừng làm thế. Con biết Tiêu Cánh lúc trước kết hôn với con một phần cũng vì muốn tìm chỗ dựa để bọn người Tiêu gia không dám dòm ngó đến tài sản thừa kế của Tiêu Cánh, bọn họ sẽ không dám làm khó mẹ. Con cũng có sai, mấy năm nay không có hỏi thăm mẹ, mẹ gặp khó khăn con cũng không hỗ trợ, chỉ có Tiêu Cánh cùng mẹ hai người cùng nhau vượt qua. Mẹ cùng Tiêu Cánh rời bỏ nơi thị phi này cũng đều là chuyện tốt, nhưng mà, sản nghiệp Tiêu Cánh một tay kinh doanh sẽ mất hết, con cũng không để điều đó xảy ra. Mẹ, con sẽ không ly hôn, mẹ khuyên nhủ em ấy giúp con có được không? Lỗi lầm con gây ra con sẽ sửa, có được không mẹ?”

“Mẹ của con mời mẹ qua nhà, chúng ta có gì từ từ thương lượng tiếp có được không mẹ?”

Bạch Mai không có biện pháp, đành phải cùng Tần Cửu Phóng đến nhà hắn. Lúc đến cửa vừa vặn gặp phải một thanh niên trẻ tuổi, nhìn thấy Bạch Mai liền đi đến chào hỏi.

“Là Tiêu Hải, con riêng của cha vợ con, đừng để ý tới nó.”

Tần Cửu Phóng cũng từng nghe nói, năm đó vì đứa con riêng này, Tiêu Cánh quyết tâm muốn ba mẹ ly hôn.

Bạch Mai bước nhanh hơn, nhưng vẫn tránh không thoát.

“Má lớn, mẹ đi đâu vậy, đây là ai?”

Bạch Mai không để ý đến muốn bước đi, Tiêu Hải lại duỗi cánh tay ngăn cản.

“Má lớn, ba nói hôm nay cả nhà cùng ăn cơm, mẹ đi rồi, con phải nói sao với ba đây?”

Tần Cửu Phóng bảo vệ mẹ vợ, đẩy Tiêu Hải ra.

“Con mẹ nó mày là cái thá gì dám ăn nói láo xược như vậy? Không có chuyện gì thì cút ra.”

Tiêu Hải muốn xông lên, Bạch Mai kéo Tần Cửu Phóng.

“Cửu Phóng, đi thôi.”

Tiêu Hải sắc mặt đổi đổi, nhìn thấy Tần Cửu Phóng một thân rằn ri, lại nghe xong cái tên này, ngượng ngùng lui qua một bên.

“Sinh ra có mệnh tốt, gả đi rồi vẫn còn tốt số như vậy, bay càng cao té càng đau.”

Tần Cửu Phóng nghe xong nổi nóng muốn đánh cho tên láo xược kia một trận, Bạch Mai cảm thấy không nên gây hấn vào thời điểm này, lôi kéo hắn lên xe.

Ba của Tần Cửu Phóng cả đời say mê thư pháp yêu thích thơ từ ca phú, thà rằng làm một giáo sư nghiên cứu văn học, cũng không nguyện ý tiếp nhận công ty, làm một thương nhân cả người dính mùi tiền. Ông nghe được con trai đã trở về thì rất vui vẻ, lại nghe nói Tiêu Cánh muốn ly hôn, ông vô cùng sốt ruột, nghe nói ly hôn là vì con trai không yêu Tiêu Cánh, ông thở thật dài, gia môn bất hạnh mà.

Mạn Lệ và Bạch Mai là chị em họ hàng xa, vừa gặp mặt, Mạn Lệ liền liên tiếp giải thích, xin lỗi em họ vì đã không chăm sóc tốt cho đứa trẻ tội nghiệp kia.

Mọi người tề tụ cùng nhau, mở ra một đại hội phê phán. Mà người bị đem ra làm bia chắn không ai khác chính là Tần Cửu Phóng.

Hai người mẹ một người ba, bắt đầu đối với Tần Cửu Phóng triển khai các loại công kích, Tiêu Cánh một câu cũng không nói, chỉ bắt chéo chân ngồi ở một bên, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Anh cầm di động nghịch nghịch. Mỗi lần cha mẹ mắng Tần Cửu Phóng là đồ rác rưởi, nụ cười của anh liền lớn hơn một chút.

Nhất là Mạn Lệ phu nhân mắng rất lớn rất hùng hồn, chỉ vào Tần Cửu Phóng mắng đến không còn lời nào để biện minh, ông Tần thở dài con hư tại mẹ mà. Bạch Mai thì ở một bên khóc sướt mướt.

Mắng Tần Cửu Phóng hơn một giờ đồng hồ. Tiêu Cánh tâm tình tựa hồ thật không tồi, cũng không ra tiếng trấn an cắt đứt câu chuyện, anh chỉ ngồi một bên tươi cười bảo trì sự trầm mặc của mình.

Tần Cửu Phóng cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn, không, phải là từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên hắn ở khoảng cách gần như vậy nhìn Tiêu Cánh.

Tiêu Cánh khi còn bé bộ dạng nhỏ bé, tính cách trầm lặng, Tần Cửu Phóng tính cách hào sảng nên luôn có một bạn bè vậy quanh hắn, hắn liền không thích cùng chơi với Tiêu Cánh, hắn cảm thấy đứa bé kia quá mức im lặng, quá vô vị, chẳng có gì thú vị. Khi đó Bạch Mai là dì của hắn, Bạch Mai luôn rất thích khóc, Tiêu Cánh cũng vì thế mà cũng không hay cười.

Tần Cửu Phóng thích chơi cưỡi ngựa, chơi đấu trận tất nhiên sẽ không thích chơi với người bạn có tính cách như vậy, khi đó mẹ nói Tiêu Cánh thực ngoan, muốn hắn dẫn cậu bé ra ngoài chơi, đừng để người khác ức hϊếp Tiêu Cánh. Tiêu Cánh vẫn luôn đi theo phía sau hắn, đứng ở phía ngoài nhìn hắn cùng chơi với các bạn.

Sau đó cậu bé trầm lặng lúc trước biến thành một người nam nhân, mười mấy tuổi đã thành thục hiểu chuyện, vẫn là không thích nói chuyện như trước. Có đoạn thời gian ba của Tiêu Cánh có người khác muốn ly hôn, Bạch Mai liền mang theo con trai đến ở nhà bọn họ. Mẹ của hắn còn chuẩn bị cho Bạch Mai một luật sư giỏi, khi đó cả nhà bọn họ ai cũng rất yêu thích Tiêu Cánh, Tiêu Cánh cũng vì vậy mà mỗi ngày đều cùng ông nội chơi. Cuối cùng bởi vì ly hôn phải trả giá rất nhiều, ba của Tiêu Cánh không ly hôn, nhưng lại đem con riêng mang về nhà.

Rồi sau đó, ông nội bệnh nặng, Tiêu Cánh mỗi ngày đều tới chăm sóc ông nội, cuối cùng, là bọn họ kết hôn.