Đại Tá Tần, Phu Nhân Muốn Ly Hôn!!

Chương 9: Mẹ vợ cũng đồng ý ly hôn

Không phải là không thể tiếp nhận cái quỳ hối lỗi này, mà là cho dù có quỳ cũng không thể thay đổi được gì.

Tiêu Cánh vỗ vỗ mu bàn tay Mạn Lệ.

“Dì, cám ơn dì cùng dượng ba năm qua đã chăm sóc con. Chỉ cần Tần gia còn cần con, dì chỉ cần gọi điện thoại, con sẽ sẵn sàng giúp mọi người.”

Xưng hô cũng được sửa lại luôn rồi?

“Con đi dọn đồ đạc một chút, Cửu Phóng, ngày mai không có việc gì chúng ta đi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn.”

Tiêu Cánh không nhìn bọn họ, đứng lên đi lên lầu, nhờ người làm tìm giúp mấy thùng giấy, thu dọn quần áo cùng vật phẩm cá nhân, triệt để dọn ra ngoài.

Mạn Lệ cắn răng, đánh một bạt tai lên mặt Tần Cửu Phóng.

“Coi như tao không có thằng con như mày!”

Tần Cửu Phóng thất hồn lạc phách ngồi vào trên ghế sofa bắt đầu hút thuốc, thật là một kẻ phế vật, mọi chuyện thành ra ngày hôm nay đều là do một mình hắn! Aiz, khó trách Tiêu Cánh muốn ly hôn, đều là do hắn sai.

Mạn Lệ nhanh chóng gọi điện cho ba của Tần Cửu Phóng, nếu đã không thể cứu vãn thì ít nhất cũng phải làm chút gì đó chứ. Sinh ra một thằng nghịch tử, Mạn Lệ phu nhân một bên gọi điện thoại một bên gào thét, nhìn Tần Cửu Phóng hận đến nghiến răng, thằng nghịch tử này làm đau lòng Tiểu Cánh, người ta một lòng một dạ với nó, chuyên tâm chăm sóc gia đình cho nó, chịu khổ chịu tội, cuối cùng thằng nghịch tử này lại nói với người ta một câu không yêu?

Tiêu Cánh mang theo hành lý xuống lầu, Mạn Lệ nhanh chóng ngăn đón, không thể đi nha, đi rồi thì thật sự không còn gì nữa.

“Tiểu Cánh, con nghe dì, không không, con nghe mẹ nói, ba một hồi sẽ trở lại, con nói chuyện với ba một chút. Ba cũng bảo con ở lại chờ ba.”

Tiêu Cánh không có biện pháp, Mạn Lệ từ nhỏ đến lớn đều yêu thương anh như vậy, chuyện của anh cùng Tần Cửu Phóng cũng không thể làm phiền lòng cha mẹ. Cứ như vậy hành lý bị Mạn Lệ đoạt đi, rồi bản thân thì bị lôi lên lầu.

“Mẹ, con thật sự không muốn ly hôn. Nếu cứ như vậy ly hôn, con thật không thể bồi tội cho em ấy.”

Tần Cửu Phóng ủ rũ cúi đầu.

“Mày cũng biết mày có tội sao? Thật là tao với ba mày vô phước sinh ra thằng con như mày.”

Mạn Lệ liên tục mắng chửi, trong lòng thì gấp như lửa đốt. Nhìn đứa con ngu dốt của mình, bà cảm thấy bản thân sắp bị nó làm cho tức chết.

“Đi, đi cầu xin mẹ vợ của mày. Đừng tìm cha vợ mày, nếu không ông ấy nhất định đập chết mày. Con trai cưng bị người ta cướp đi, đã không được đối xử tử tế thì thôi, nay còn phải thay người ta chịu tội.”

Liếc con trai một cái, Mạn Lệ nói tiếp:

“Đi cầu xin mẹ vợ, xin bà ấy nói tốt cho mày vài câu với Tiểu Cánh. Biết đâu Tiểu Cánh sẽ xiu lòng.”

Tần Cửu Phóng gật đầu, chỉ cần có một cơ hội, hắn tình nguyện thử tất cả.

Vội vã đi tìm địa chỉ nhà cha mẹ vợ, chưa từng cùng Tiêu Cánh trở về nhà mẹ ruột cho nên hiện tại hắn vô cùng luống cuống .

Tiêu Cánh đứng ở trên lầu nhìn Tần Cửu Phóng bối rối lái xe chạy đi, Tiêu Cánh cười cười. Chỉ cần nhìn liền biết người kia hiện tại muốn đi đâu, tất cả đều nằm trong tính toán của anh.

Bình tĩnh uống trà, bình tĩnh đọc sách, bình tĩnh chờ.

Ở nhà lớn Tiêu gia, Tần Cửu Phóng vào cửa nhìn thấy mẹ của Tiêu Cánh là Bạch Mai hắn liền bùm một cái quỳ xuống dưới chân bà.

Động tác này làm cho Bạch Mai phu nhân hoảng sợ, là ai đây?

“Mẹ, con có lỗi với Tiêu Cánh, con biết mẹ oán con không quan tâm tới em ấy, nhưng con không muốn ly hôn với em ấy. Con xin mẹ giúp con khuyên nhủ em ấy.”

“Ly hôn? Nó có nói gì với mẹ đâu chứ. Hai đứa làm sao vậy?”

“Mẹ, mẹ của con muốn con đón mẹ tới nhà, có mẹ cùng mẹ của con, trước mặt tất cả mọi người con sẽ giải thích với Tiêu Cánh, con sẽ thay đổi, sẽ không vô tâm với em ấy như vậy nữa, sẽ đối xử tốt với em ấy.”

“Con đứng lên, đứng lên đã, từ từ rồi nói, làm sao vậy?”

Bạch Mai phu nhân vẫn còn mơ hồ, đưa tay nâng Tần Cửu Phóng dậy.

“Ai nói ly hôn?”

“Là em ấy. Là do con sai, con làm tổn thương em ấy.”

“Aiz, ly hôn cũng tốt.”

Bạch Mai thở dài, bắt đầu rơi nước mắt. Tần Cửu Phóng trừng mắt nhìn, không thể nào, mẹ vợ của hắn ủng họ bọn họ ly hôn sao?