Tần Cửu Phóng từ khi nhận được thư ly hôn vẫn một bụng phẫn nộ, căn bản không biết Tiêu Cánh vì nguyên do gì mà ly hôn.
Nghe mẹ mình nói như thế hắn mới biết thì ra Tiêu Cánh trải qua nhiều chuyện như vậy, mà hắn hoàn toàn không biết gì cả, một chút cũng không biết.
Thân là bạn đời của người ta, Tần Cửu Phóng sờ sờ mũi, thầm nghĩ thì ra bản thân lại là kẻ vô tâm như vậy! Nếu đổi ngược lại là hắn. Hắn nhất định sẽ chửi cái tên vô tâm đó một trận rồi đánh thêm một trận nữa mới yên tâm đi ly hôn.
Tiêu Cánh muốn ly hôn, không hề sai.
Toàn bộ những phẫn nộ, tức giận trước đây đều biến thành hổ thẹn cùng áy náy, hắn thật sự xin lỗi Tiêu Cánh.
Mạn Lệ vuốt cánh tay Tiêu Cánh càng nói Tần Cửu Phóng càng cảm thấy bản thân là kẻ khốn khϊếp, xấu xa. Càng nói càng cảm thấy, nhất định phải ly hôn. Hắn nghĩ nghĩ áy náy nhìn Tiêu Cánh nói:
“Nếu không, nếu không, ly hôn…”
Hắn muốn nói nếu em đã nghĩ kĩ thì anh sẽ đồng ý ly hôn vô điều kiện với em. Nhưng mấp máy môi cả nữa ngày hắn vẫn không thể nói thành câu hoàn chỉnh.
Tần Cửu Phóng bực mình tự cho mình một bạt tai, Tần Cửu Phóng, con mẹ nó mày đúng là cái đồ bỏ đi! Khó trách Tiêu Cánh chịu không nổi mày. Xứng đáng bị ly hôn!
Cho bản thân một cái tát thật mạnh xong, Tần Cửu Phóng thành khẩn nhìn Tiêu Cánh nói:
“Anh xin lỗi em.”
Tần Cửu Phóng thừa nhận, hắn xin lỗi Tiêu Cánh.
Mạn Lệ cũng không có gì để nói, nhìn con trai tự tát mình thật mạnh, rồi càng đau lòng nhìn Tiêu Cánh, mất đi đứa con trai ngoan ngoãn hiếu thảo này, bà thật sự không nỡ chút nào.
Tần Cửu Phóng biết, hắn sai, hắn làm khổ Tiêu Cánh, người ta cho hắn một phát súng, không bắn chết hắn đã là rộng lượng lắm rồi.
Đi đến trước mặt Tiêu Cánh, áy náy nhìn Tiêu Cánh:
“Mẹ, cho tụi con nói chuyện riêng một chút.”
Mạn Lệ phu nhân chần chừ, nhìn nhìn Tiêu Cánh, lại nhìn nhìn Tần Cửu Phóng, cảm thấy trong lòng lo lắng vô cùng.
Tiêu Cánh vỗ vỗ vào mu bàn tay Mạn Lệ.
“Mẹ, mẹ ngồi đi. Có chuyện anh cứ nói.”
Tiêu Cánh không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Tần Cửu Phóng.
Giờ phút này cái gì mà mất mặt, cái gì mà mất giá, hoàn toàn không đáng là bao so với những vất vả cùng ủy khuất Tiêu Cánh chịu trong ba năm. Tần Cửu Phóng không do dự nữa, hẵn chống xuống bàn trà quỳ một gối xuống trước mặt Tiêu Cánh.
Tiêu Cánh nhanh chóng xoay người, kéo hắn đứng dậy.
“Đừng, em không nhận nổi.”
Mạn Lệ thấy thế, mắt liền sáng lên, Tiểu Cánh là đang tha thứ cho Cửu Phóng sao?
Tần Cửu Phóng cũng không hiểu, đây là vì sao ?
Tiêu Cánh cười cười lấy điện thoại di động ra.
“Mẹ, con cùng anh ấy ly hôn không bởi vì vất vả, con là nam nhân, đây cũng là trách nhiệm của con, có vất vả mệt nhọc như thế nào con cũng có thể chịu đựng được. Mẹ cũng nói, anh ấy là vì quốc gia mà bỏ gia đình, đại nhân đại nghĩa, con thân là bạn đời tất nhiên phải giúp anh ấy gánh vác trách nhiệm gia đình, đây là việc con phải làm. Con muốn ly hôn không phải vì lý do này.”
“Vậy là vì cái gì?”
Tiêu Cánh mở mục ghi âm lên, bên trong truyền ra thanh âm hai người cãi nhau.
“Hôn nhân yêu cầu tình cảm để duy trì, không phải là tình thân hay tình bạn, mà là tình yêu, anh có yêu em sao?”
“Không có.”
Trong đoạn ghi âm, thanh âm Tần Cửu Phóng rõ ràng dứt khoát thốt ra hai chữ “không có”.
Tiêu Cánh thản nhiên cười cười. Đùa nghịch di động.
“Mẹ, anh ấy không yêu con, hai chúng con không có tình cảm. Cũng bởi vì không có tình cảm cho nên ba năm qua anh ấy gọi điện cho con không quá năm lần. Cho nên khi anh ấy chấm dứt nhiệm vụ cũng không vội trở về để nhìn thấy con. Thậm chí anh ấy càng không quan tâm xem hai đứa đã bao lâu không gặp mặt. Con đau như thế nào anh ấy cũng sẽ không có cảm giác đau lòng. Không có tình cảm thì làm sao tiếp tục hôn nhân? Mẹ cùng ba tình cảm sâu nặng, mẹ nói cho con nghe đi, con cùng Cửu Phóng làm sao tiếp tục đây? Chuyện này đối với hai tụi con thật không công bằng. Nhân lúc còn trẻ, nên chấm dứt sớm.”
Mạn Lệ không biết nên nói gì nữa. Không có tình yêu, hôn nhân sẽ trở thành ác mộng. Huống hồ Tiêu Cánh trả giá nhiều như vậy. Kết quả mà thằng bé đạt được cuối cùng chỉ là một cuộc hôn nhân rỗng tuếch.