Đại Tá Tần, Phu Nhân Muốn Ly Hôn!!

Chương 7: Tần Cửu Phóng là đồ tồi

“Còn không mau đi!”

Mạn Lệ phu nhân đá một cước lên mông giục hắn đi lên lầu bắt đầu dỗ Tiêu Cánh.

Tần Cửu Phóng đau đầu đau mông, hắn chưa từng dỗ dành Tiêu Cánh, phải nói là hắn chưa từng dỗ dành bất cứ kẻ nào. Dùng tâm tình sắp phải ra chiến trận đi lên lầu, còn không chờ hắn tha hết bước chân lên lầu, Tiêu Cánh đã thay đổi một bộ đồ mới đi xuống lầu.

Tiêu Cánh không thèm nhìn qua Tần Cửu Phóng liền lách người đi xuống.

“Mẹ, cái vali lần trước con đi công tác mẹ để ở đâu? Con muốn dùng.”

Vẻ mặt cười nhạt, ôn hòa hữu lễ, nhìn không ra tức giận. Cũng không có sự lạnh lùng khi nã súng với Tần Cửu Phóng.

“A, mẹ nhớ rồi, con muốn dùng sao, dùng làm gì?”

“Con còn có chút quần áo muốn dọn, nếu ly hôn rồi con cũng không thể ở lại đây, con muốn đem quần áo mang đi.”

Mạn Lệ nghĩ thầm lần này lớn chuyện rồi. Thật sự không còn là đùa giỡn, không phải pha trò, không phải chỉ là hù doạ không thôi nữa.

Bà nhanh chóng gắt gao nắm lấy tay Tiêu Cánh kéo đến ghế sofa ngồi xuống.

“Tiểu Cánh, mẹ xin lỗi. Đều là lỗi của mẹ.”

Mạn Lệ bắt đầu rơi nước mắt, nếu đánh nhi tử không được, vậy vận dụng chiến thuật thâm tình đi. Tiêu Cánh hiếu thuận, khẳng định sẽ mềm lòng,khóc lóc bây giờ là đúng nhất.

Làm mẹ thật không dễ dàng, vì thằng con trời đánh, bà phải liều thân mình vậy.

“Mẹ, đây là chuyện của tụi con, hết duyên hết phận, không thể cưỡng cầu. Kỳ thật ngay từ đầu đã là sai, thừa dịp vẫn chưa quá muộn nên chấm dứt sẽ tốt hơn.”

“Cửu Phóng từ nhỏ thì đã như vậy, trong nhà không có anh em nên nó không hiểu chăm sóc người khác như thế nào, cũng không khéo léo hiểu ý người khác. Tùy tùy tiện tiện, mẹ cùng ba con cũng cưng chiều nó đến mức hư hỏng như bây giờ. Lúc hai đứa kết hôn cũng mới 27-28 tuổi chưa kịp hiểu đạo nghĩa hôn nhân đã phãi vội vàng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Vừa đi chính là lâu như vậy mới trở về, không thể gần gũi con. Mẹ và ba biết con buồn, con cô đơn nhưng cũng không biết phải làm sao. Thằng con của ta lại là đứa vô lương tâm, làm con uỷ khuất. Tiểu Cánh, mẹ giúp đứa con này sửa sai, con nói đi con muốn cái gì, ba mẹ sẽ kêu Cửu Phóng sửa sai, sửa cho tới khi con vừa lòng mới thôi. Con ngoan, ba mẹ biết con buồn khổ, ba mẹ cùng với ba mẹ con đều là chỗ thân quen, con như vậy mẹ thật sự thấy có lỗi vô cùng với mẹ của con. Mẹ xin con đừng ly hôn, hai đứa ly hôn rồi, sau này mẹ xuống hoàng tuyền làm sao ăn nói với ông nội tụi con đây.”

Mạn Lệ khóc đến vô cùng thương tâm, Tiêu Cánh liền đưa khăn tay cho bà.

“Mấy ngày hôm trước con đến thăm mộ của ông nội, có nói với ông chuyện này.”

“Là Cửu Phóng có lỗi với con, ba mẹ có lỗi với con.”

“Không, không phải, là hết duyên.”

“Vốn là kết hôn đâu chính là đã uỷ khuất con, nếu ông nội tụi con khi đó thân thể không tốt, Cửu Phóng chết sống không chịu tiếp quản công ty, con lúc đó điều hành công ty của nhà con cũng đã đủ, đâu cần phải sáp nhập cả hai rồi đến giờ phải mệt mỏi như vậy.

Kết hôn ngày hôm sau nó liền đi làm nhiệm vụ. Vừa đi chính là hơn nửa năm. Con tiếp quản công ty về sau bị ban giám đốc coi nhẹ, bị người khác làm khó dễ, ngân hàng lại không muốn cho vay tiền, xuất nhập khẩu xảy ra vấn đề, một mình con ngược xuôi đem mọi chuyện giải quyết hết, một tuần chỉ ngủ có vài canh giờ. Cả người gầy gộc xanh xao, thật vất vả công ty mới ổn định, con liền mệt mỏi đến lâm bệnh. Đau bao tử đến như vậy mà vẫn phải chịu đựng rồi chịu đựng, ngất xỉu trên bàn làm việc lúc này mới chịu đi bệnh viện, vừa xuất viện liền bay qua nước ngoài kí hợp đồng. Ba mẹ định gọi cho Cửu Phóng kêu nó trở về, con nói nó bận, không cần nó trở về. Thời điểm đó Cửu Phóng một cuộc gọi cũng không có.

Năm trước ba tụi con té ngã, nằm viện cả tháng trời, ban ngày thì không sao, buổi tối con vào chăm sóc ba, dìu ba đi dạo, rửa chân đút cơm lau người cho ba, chăm sóc hầu hạ cho ba đến khi ba khỏi mới thôi. Cửu Phóng vẫn không có gọi điện hỏi thăm con, hỏi con có mệt hay không, có cần nó trở về hay không.

Năm nay con sinh bệnh, nếu không có thư ký thấy con hai ngày liền không đi làm cảm thấy lo lắng, đến nhà tìm con, phát hiện con sốt cao nằm trong nhà. Vậy mà gọi cho Cửu Phóng thì không thấy nó bắt máy.

Nhà xưởng cháy, con chạy vào cứu người, cổ họng bị khói đặc sặc đến thật lâu không thể nói chuyện không thể ăn cơm, Cửu Phóng vẫn không gọi điện thoại về.

Công việc không thuận lợi như vậy con chưa từng kể lể lấy một lời. Cẩn trọng, cần cù, hiếu thuận cha mẹ, chu đáo tỉ mỉ, Cửu Phóng cái gì cũng không làm, ba năm này là một mình con gánh chịu, nó ngay cả một cuộc gọi cũng không có. Chưa từng hỏi thăm con, chưa từng an ủi con. Tất cả những chuyện này là ba mẹ có tội với con, là Cửu Phóng có tội với con.”