Đại Tá Tần, Phu Nhân Muốn Ly Hôn!!

Chương 6: Muốn mặt mũi hay là muốn Tiêu Cánh?

Mạn Lệ dậm chân, tiếp tục giơ chổi lông gà hướng về phía Tần Cửu Phóng mắng:

“Mày nhìn mày bất hiếu cỡ nào đi, ông nội của mày may mắn là hoả tang, nếu không sẽ bị mày làm cho tức tới đội mồ sống dậy bóp cổ mày! Làm cho Tiểu Cánh buồn lòng, mẹ đánh chết mày, tao chỉ cần Tiểu Cánh làm con trai là đủ rồi!”

“Mẹ đánh con làm chi, là do em ấy muốn ly hôn mà, sao mẹ không đánh em ấy!”

Tần Cửu Phóng nhảy nhảy né tránh công kích của mẫu thân đại nhân, thân hình hắn cao lớn, có thể từ sô pha nhảy đến ngăn tủ, từ ngăn tủ thả người nhảy đến thang lầu, từ thang lầu chạy tới sô pha. May mắn nhà bọn họ trần nhà đủ cao, không gian đủ rộng, nền nhà cũng đủ dày, nếu không chắc sẽ sập mất.

“Tiểu Cánh không sai, đều là mày sai, đi biệt tích không về nhà, một câu hỏi thăm cũng không có. Mày đi là việc của mày, là việc quốc gia, nhưng mà cũng không thể không quan tâm tới gia đình chứ.”

Mạn Lệ lời này nói ra là vừa giáo huấn con trai, cũng là muốn giải thích với Tiêu Cánh rằng Tần Cửu Phóng đi lâu như vậy là vì công việc, không phải hắn cố ý. Bà một bên đuổi mắng con trai, một bên liếc trộm Tiêu Cánh. Chỉ cần Tiêu Cánh nói một câu, không cần đánh, bà sẽ lập tức không đánh Tần Cửu Phóng.

Tiêu Cánh vẫn không nhúc nhích, trong lòng biết rõ ràng. Mạn Lệ là đang diễn kịch cho anh xem. Trách mắng Tần Cửu Phóng, sau đó ngóng trông anh nguôi giận, Tần Cửu Phóng nhận sai, chuyện này liền bỏ qua. Sau đó không cần ly hôn nữa.

Tiêu Cánh trong lòng cười cười. Anh đem bánh ngọt mang vào phòng bếp, lách người tránh chỗ Mạn Lệ đang truy đánh Tần Cửu Phóng đi lên lầu.

“Con đi thay quần áo.”

Nhà này có phòng riêng của hai người bọn họ, Tiêu Cánh mỗi tháng đều sẽ trở về ở với cha mẹ Tần Cửu Phóng hai ngày, vật dụng cùng quần áo của hai người ở đây tất nhiên sẽ không hề thiếu.

Trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa.

Mạn Lệ cầm chổi lông gà giận dữ đập một phát lên lưng của Tần Cửu Phóng. Hắn vuốt cái lưng đau nhe răng nhếch miệng.

“Xong rồi, chuyện này thật sự nghiêm trọng. Vậy mà Tiểu Cánh cũng không tha thứ cho mày.”

Chổi lông gà cũng đã trụi hết lông, toàn phòng khách đều là lông gà. Mạn Lệ cũng không đánh nữa, cắn cắn môi cau mày. Ý thức được sự tình thật không phải là đùa giỡn, đây là thật sự, Tiêu Cánh thật sự muốn cùng Tần Cửu Phóng ly hôn.

Nhìn chằm chằm trên lầu, như thế nào cũng không nghĩ ra, đây là vì sao?

Không cần biết vì sao, cuộc hôn nhân này không thể tan rã.

Tiêu Cánh muốn ly hôn, không biết là ai đúng ai sai. Thân là mẹ bà phải ngăn cản chuyện này, bà không thể thiên vị con ruột mà trách mắng Tiêu Cánh. Vợ chồng son cãi nhau, đương nhiên chỉ là chuyện nhỏ, đem Tần Cửu Phóng đánh mắng một trận, đánh cho con dâu xem, bắt Tần Cửu Phóng dụ dỗ thêm một hồi, đóng cửa lại nói chuyện với nhau, chuyện này liền không có gì.

Nhưng hiện tại, người ta nhìn cũng không muốn nhìn, bỏ đi lên lầu.

Tần Cửu Phóng kéo áo nhìn nhìn cánh tay, ba bốn lằn roi, đều sưng lên hết, mẫu thân đại nhân cũng thật độc ác, thật sự là đánh không hề nương tay tí nào.

“Mẹ đánh con đau quá, mẹ nhìn xem.”

Tần Cửu Phóng cảm thấy ủy khuất, hai năm không gặp mẹ, vừa về nhà liền bị đuổi đánh.

“Nếu đánh mày mà không phải ly hôn, đánh gãy chân của mày cũng đáng. Cửu Phóng, con chọc giận Tiểu Cánh làm chi, mấy năm nay nó cũng không dễ dàng gì. Con đã chọc gì nó?”

“Mẹ nói oan con quá. Con có chọc giận em ấy khi nào chứ? Chỉ là lâu ngày không gặp mặt không liên lạc nên giận dỗi muốn ly hôn.”

Đối với chuyện muốn ly hôn này, hắn thật sự căn bản không biết vì sao.

“Đi đi, đi lên dỗ dành nó, đóng cửa lại nói chuyện với nhau, quỳ xuống cũng được, đi nhanh lên cái thằng này.”

Mạn Lệ đẩy đẩy Tần Cửu Phóng lên lầu, làm cái gì cũng được, dùng thủ đoạn gì cũng được, nhất định phải giữ được vợ mới được.

“Ai da mẹ, mẹ, khoan đã, con phải nói cái gì đây, em ấy không để ý tới con.”

Tần Cửu Phóng cúi lưng nhặt giày lên, mẹ của mình lâu ngày không gặp, sao mà khoẻ thế nhỉ.

“Nghịch tử, dỗ vợ mà cũng không biết thì mày biết làm cái gì, nói cái gì đó dễ nghe một chút, nhận sai, rồi khen nó vài câu, ôm nó khóc lóc.”

“Cái đó mất giá lắm mẹ ơi, con cũng xấu hổ mà.”

“Mày muốn mặt mũi hay là muốn Tiểu Cánh?”

Mạn Lệ chất vấn con trai.

Có Tiêu Cánh thì sẽ không cần xuất ngũ, cũng không cần cùng một đám người ngoại quốc đàm phán, tranh cãi về cái vấn đề vô lý nào đó tới một tháng.

“Con muốn Tiêu Cánh.”

Lợi hại đã rõ ràng, hắn muốn Tiêu Cánh.