Tần Cửu Phóng rất muốn hỏi Tiêu Cánh, vì sao muốn ly hôn. Như vậy không tốt sao? Mỗi lần nghiêng đầu muốn hỏi, điện thoại trên tay Tiêu Cánh liền vang lên, phiền muốn chết, không biết người này bận gì tới mức như vậy. Rốt cục không có điện thoại gọi tới nữa, Tiêu Cánh bảo Tần Cửu Phóng dừng xe, bước vào tiệm bánh ngọt mua một cái bánh ngọt, rồi trở lại trên xe nhắm mắt dưỡng thần.
“Em đói bụng sao. Mua bánh ngọt làm chi?”
Tần Cửu Phóng không biết nói gì nên tìm đề tài.
“Mẹ thích ăn.”
“Mẹ thích ăn thì bà sẽ tự mua, người làm trong nhà cũng sẽ giúp.”
“Đây là bánh có giới hạn số lượng, chỉ có nơi này có.”
“Bánh gì quý dữ vậy?”
Tiêu Cánh trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần không nói gì.
“Em trừng anh làm chi.”
“Mẹ của anh thích ăn cái gì anh cũng không biết, thật là hiếu thuận.”
Câu này làm cho Tần Cửu Phóng không thể phản bác, mẹ ruột thích ăn cái gì bản thân cũng không biết, còn phải nhờ Tiêu Cánh nhớ kỹ, đúng là bất hiếu vô cùng.
Trầm mặc, không có đề tài, ai cũng không mở miệng, hai người đi đến tình trạng này, ly hôn thật sự không còn xa nữa.
Tần Cửu Phóng trong nhà có rất nhiều tiền, ông nội khi còn sống, công ty kinh doanh vô cùng phát đạt, chiêu mộ nhân tài vô số, đáng tiếc sản nghiệp vững mạnh như vậy không người thừa kế, mà ngay cả cháu nội cũng không muốn thừa kế, may mắn còn có một đứa cháu dâu ngoan ngoãn tài giỏi kế thừa doanh nghiệp của gia đình, tiến hành xuất nhập khẩu hàng hoá công ty, ký hợp đồng quốc tế, đưa danh tiếng công ty ngày một mở rộng.
Tần gia toạ tại khu biệt thự, phong cảnh chung quanh nên thơ hữu tình, trước lối vào nhà có trồng một cây bàng cùng một cây phong lâu năm, vào mùa thu lá bàng rơi xuống màu vàng hoà cùng lá phong rơi màu đỏ tạo nên một cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.
Một căn biệt thự xinh đẹp tao nhã như vậy, tất nhiên nữ chủ nhân cũng sẽ là một mỹ nữ vô cùng tao nhã thanh lệ… .
Tần Cửu Phóng vừa mới bước vào cửa, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã bị mẫu thân đại nhân Mạn Lệ cầm chổi lông gà đuổi đánh:
“Thằng kia, mày còn có mặt mũi trở về! Đánh chết mày!”
Đối với đứa con lâu ngày không gặp là Tần Cửu Phóng, bà không hề nương tay nhắm thẳng mặt Tần Cửu Phóng đánh cho gà bay chó sủa, đuổi đánh từ cổng nhà đánh đến phòng khách.
“Mẹ! Mẹ đừng đánh, đừng đánh mà! Đau chết mất, ba! Vợ ba nổi điên nè, ôi, ôi, mẹ ơi đau quá.”
Lông gà trên chổi rụng rơi tán loạn, chổi đập vào tường vào tủ thì nhiều, đánh vào Tần Cửu Phóng thì rất ít, cánh tay Tần Cửu Phóng trúng một đòn, hắn nhanh chân bước dài đến sofa ôm gối lên đỡ đòn. Che trái che phải, nhìn qua vô cùng chật vật.
“Đánh chết mày cái thằng trời đánh này, nói đi, mấy năm qua mày đã làm cái gì, mày xứng đáng với Tiểu Cánh sao? Nó nếu không đòi ly hôn chắc mày cũng không chịu vác xác về. Thật muốn đánh chết mày cho rồi, miễn cho ông nội của mày hiện về nói người mẹ này không biết quản mày.”
Mạn Lệ phu nhân tuy tuổi không còn trẻ nhưng sức lực vẫn vô cùng tốt. Bà giơ chổi lông gà chỉ vào Tần Cửu Phóng chửi ầm lên, xoa thắt lưng thở hồng hộc, lông gà rơi lả tả trên nền nhà, bà cũng không quan tâm.
“Tần Cửu Phóng, mẹ nói cho mày biết, Tiểu Cánh cùng ly hôn với mày, lỗi sai hoàn toàn là do mày. Mày phải xin lỗi nó. Hai đứa mà ly hôn mẹ liền từ mặt mày, Tiểu Cánh, con đừng cản mẹ, hôm nay mẹ phải dạy lại thằng nghịch tử này.”
Mạn Lệ phu nhân quay đầu nhìn. Bà vốn tưởng rằng Tiêu Cánh sẽ chạy vào ngăn cản bà nên bà lên tiếng chặn lại trước. Nhưng bây giờ nhìn lại, Tiêu Cánh đâu?
Tiêu Cánh còn đứng ở cửa nhà chứ đâu, cách hai mẹ con bọn họ tới tận mười bước chân lận. Căn bản không hề có ý định ngăn cản, hoàn toàn là bộ dáng xem kịch vui.
Tiêu Cánh làm động tác mời: “Mẹ cứ tiếp tục. Con không ngăn cản.”
Đánh anh ta đi, đánh nhiều vào, dù sao còn lâu mới phải đi làm nhiệm vụ lần nữa, đánh chết anh ta cũng không sao. Anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản.