Bọn họ lúc trước chính là mơ mơ hồ hồ kết hôn. Thời đại này luật pháp đã sớm công nhận hôn nhân đồng tính, nên lúc đó bọn họ không hề có áp lực gì. Lúc trước vì sao kết hôn? Vì ba làm nhà nghiên cứu, bác hai làm việc tại quân doanh, sản nghiệp trong nhà không người quản.
Hắn khi còn bé đã vô cùng thần tượng bác hai, bác hai thường mang theo hắn đến doanh trại, hắn đối với quân doanh rất có tình cảm, rồi ông nội bệnh nặng muốn hắn xuất ngũ để tiếp quản công ty. Nhưng ông nội cũng hiểu tâm hắn ở quân đội, đối với việc kinh doanh hoàn toàn không có hứng thú, vừa lúc đó Tiêu Cánh là người thường xuyên đến thăm hỏi ông nội, rồi một ngày ông nội nói, không xuất ngũ cũng được, không tiếp quản công ty cũng được, nhưng phải cùng với Tiêu Cánh kết hôn, có luật pháp công nhận Tiêu Cánh sẽ tiếp quản công ty danh chính ngôn thuận. Tiêu Cánh đáp ứng, hắn cũng đáp ứng.
Sau đó hắn có thể an tâm đi làm nhiệm vụ, sau đó thì chỉ chuyên tâm làm nhiệm vụ, sau đó, chính là hôm nay.
Tiêu Cánh, trong đầu em đang nghĩ cái gì. Em làm tổng giám đốc của em, kiếm về thật nhiều tiền. Tôi làm quân nhân của tôi, vượt qua mưa bom bão đạn bảo vệ quốc gia, không có mâu thuẫn, vì sao không vui vẻ tiếp tục, vì sao phải ly hôn.
Ly hôn cái rắm.
“Cửu ca, nghe nói cậu trở về rồi, bạn bè muốn mời cậu đi uống rượu để tẩy trần cho cậu đây.”
Tin tức Tần Cửu Phóng trở về rất nhanh được truyền đi, bạn bè rất nhanh liền gọi điện thoại tới mời nhậu, Tần Cửu Phóng tuyệt đối là một đại anh hùng nghĩa hiệp, quan hệ bạn bè vô cùng tốt.
“Không rảnh, tôi phải đi dỗ dành vợ. Em ấy muốn ly hôn, con mẹ nó tôi không hiểu, vì sao muốn ly hôn chứ?” Tần Cửu Phóng đấm đấm tay lái, cau mày hỏi.
Đối phương dừng một chút, nói:
“Cửu ca, là bạn bè thân thiết, tôi hỏi cậu, cậu với anh dâu có phải rất cái kia?”
“Cái gì gọi là cái kia, Đằng Phi cậu nói rõ ràng cho tôi, chúng ta đều là bạn bè từ thời cởi trần, kết hôn cậu cũng là phù rể của tôi, cậu cùng Tiêu Cánh không quen, vì sao theo phe em ấy. Tôi còn chưa hỏi tội cậu, ông đây đi chấp hành nhiệm vụ, tại sao cậu không giúp tôi coi chừng em ấy?”
Đằng Phi biết rõ Tần Cửu Phóng, đây là đang nổi nóng nha, khẳng định là đang muốn cắn người. Ngàn vạn lần đừng có đối đầu với hắn, ai mà bị Tần Cửu Phóng cắn một cái là phải đi tiêm vacxin phòng bệnh đó.
“Cửu ca Cửu ca, Cửu ca thân ái, trong điện thoại không tiện nói chuyện, hôm nay buổi tối nếu rảnh chúng ta gặp mặt uống vài ly, bình tĩnh tâm sự nha nha.”
Đằng Phi nhanh chóng cúp điện thoại, thở ra một hơi, má ơi, bây giờ Tần Cửu Phóng chính là một thùng thuốc nổ, ai đυ.ng là nổ.
Tần Cửu Phóng mắng một câu không nghĩa khí, liền nhìn thấy Tiêu Cánh đi ra. Trên tay cầm cặp táp, thư ký bước theo bên cạnh, còn có vài người phía sau đuổi theo. Đã tan tầm rồi mà còn vội vàng cái gì thế không biết.
Đứng ở cửa công ty cùng thư ký nói chuyện, trên tay cầm điện thoại đưa tay ra hiệu cho đám người ở phía sau tiếp tục nói. Chờ bọn họ đều nói xong mới mở miệng, rất nhanh có vài người nghe được chỉ thị liền bước đi, Tiêu Cánh lại cùng thư ký nói cái gì đó, thư ký cũng đi rồi, Tiêu Cánh mới mở điện thoại gọi đi.
Tiêu Cánh vừa gọi điện thoại vừa đi đến bãi đỗ xe, Tần Cửu Phóng có chút phát hỏa, tôi đứng chờ em nửa ngày mà em không nhìn thấy sao?
Bước nhanh lên phía trước, một phen giữ chặt cánh tay Tiêu Cánh, vừa muốn hỏi vì sao không nhìn thấy hắn? Tiêu Cánh lại đối hắn làm một động tác đừng lên tiếng.
“Xin lỗi cục trưởng Vương, hôm nay tôi không thể đi, nhà mẹ tôi có việc bảo tôi trở về, trưa mai tôi mời ngài dùng cơm có được không?”
“Mẹ gọi điện thoại, bảo anh mang em về nhà.”
Tần Cửu Phóng một bụng không cao hứng, nhưng nhớ lời mẹ dặn, thái độ phải tốt, dịu dàng dỗ dành, không được cãi nhau, lôi kéo cánh tay Tiêu Cánh kéo về phía xe của mình.
“Em biết, em lái xe tự đi.”
“Đón em chứ không phải đón xe của em.”
Tiêu Cánh còn muốn phản bác, lúc này di động lại vang lên, Tiêu Cánh nghe điện thoại, Tần Cửu Phóng nhân cơ hội mở cửa xe, một tay che trên đỉnh đầu Tiêu Cánh, đẩy Tiêu Cánh lên xe.
“Lên xe còn gọi điện thoại, bị đυ.ng đầu thì đừng có kêu đau với anh.”
Tiêu Cánh nghe được câu này, giương mắt nhìn Tần Cửu Phóng. Phát ra tiếng thở dài thật nhẹ, vừa nãy khi người bên cạnh đem đỉnh đầu của mình che lại, tránh cho mình bị đυ.ng đầu, Tiêu Cánh quả thật mất hết sức phản kháng.
Nếu người kia hung dữ phẫn nộ rống to, đập bàn làm ầm ĩ, anh thật ra còn có biện pháp, nhưng nếu người nọ dịu dàng như vậy, bản thân mình phải làm sao đây?