Đại Tá Tần, Phu Nhân Muốn Ly Hôn!!

Chương 3: Mẹ, mau giúp con đi

“Tiêu Cánh, em đang làm việc anh sẽ không cãi nhau với em, nhưng mà tan tầm chúng ta nhất định phải nói chuyện rõ ràng. Ly hôn rồi sẽ có hậu quả gì em nhất định biết rõ.”

“Hôm nay tôi sẽ dọn về căn nhà trước khi chưa kết hôn, sau đó sẽ báo cho cha mẹ hai bên. Chỉ cần đơn ly hôn có hiệu lực, tôi sẽ lập tức họp ban giám đốc từ bỏ chức vụ hiện tại.”

“Em có bệnh không, em suy nghĩ lại đi, ly hôn rồi cái gì em cũng không còn.”

“Tôi không quan tâm.”

Tần Cửu Phóng tức muốn xì khói, cái con người này là muốn cá chết lưới rách sao.

“Được được được, em muốn chơi tới cùng chứ gì, anh chơi với em.”

“Đi ra ngoài.”

Tiêu Cánh có chút không kiên nhẫn, nhíu mày.

Tần Cửu Phóng đi đến cửa, lại xoay trở lại, cầm lấy thanh súng ngắn trên bàn lưu loát tháo thành từng mảnh nhỏ, ném hết vào trong thùng rác.

“Sau này không được chơi súng nữa biết chưa?”

Sau đó hắn quay đầu nhìn thư ký.

“Nhớ kỹ mặt tôi, tôi mới là phu nhân tổng giám đốc, tên nào dám léng phéng, ông đây vặn cổ từng đứa một.” Hăn để lại một câu vô cùng hùng hồn rồi sau đó thẳng bước ra khỏi công ty.

Trong phút chốc toàn bộ công ty như muốn nổ tung, phu nhân thần bí của Tiêu tổng rốt cục xuất hiện rồi, phu nhân của Tiêu tổng không những là một sĩ quan cao cấp, còn là một vị phu nhân đặc biệt hung dữ nữa.

Kết hôn lúc nào? Tại sao lại muốn ly hôn?

Tiêu Cánh dựa vào cửa sổ hút thuốc, nhìn chiếc xe Jeep dưới lầu vô cùng phong cách phóng đi như bay.

“Tên khốn.”

….

Tần Cửu Phóng âm thầm cân nhắc chuyện này, không thể ly hôn được, nếu ly hôn thì sẽ có lỗi với ông nội, ông nội lúc đang lâm bệnh nặng còn muốn nắm tay hai người bọn họ căn dặn. Tần gia có rất nhiều tài sản, hắn là trưởng tôn, ba của hắn cả đời yêu thích học thuật tất nhiên sẽ không quan tâm khối tài sản này, sự nghiệp ông nội gầy dựng cả đời ai là người quản đây? Là hắn ư, hắn tham gia quân ngũ tất nhiên không muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn rồi. Nếu bây giờ ly hôn, hắn chắc chắn phải rời khỏi quân đội, tiếp quản công ty, vậy thì còn gì là tự do nữa? (công hơi tra nhỉ)

Tại sao lại muốn ly hôn chứ? Vì sao? Ba năm rồi, chưa từng cãi nhau, vì sao khi không lại muốn ly hôn? Ba năm chưa từng gặp mặt thì làm sao cãi nhau? Là vì ba năm không gặp mặt sao?

Nhất định là đầu óc Tiêu Cánh không tỉnh táo, không, nhất định có người khác rồi.

Nếu không có kẻ nào ở phía sau giựt dây, thì cái người dễ mềm lòng kia, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chuyện ly hôn. Càng sẽ không chủ động đề xuất ly hôn, công ty hai nhà sau khi hợp nhất thì do hắn đứng tên, ly hôn rồi Tiêu Cánh sẽ không thể ngồi ở vị trí hiện tại nữa.

Mấu chốt là người trong nhà có thể đồng ý cho bọn họ ly hôn sao? Cha mẹ hai bên giao hảo đã hơn bốn mươi năm, mẹ của mình cùng mẹ của Tiêu Cánh còn là bà con xa nữa, đánh gãy xương cốt còn là thân thích, lúc trước kết hôn hai nhà đều vô cùng ủng hộ, bọn họ mơ mơ hồ hồ kết hôn, ba năm sau lại mơ mơ hồ hồ ly hôn? Cha mẹ hai bên không tức chết là may mắn rồi.

Tiêu Cánh ơi Tiêu Cánh, em dám cầm súng ép tôi ly hôn, có bản lĩnh thì em đi mà cầm súng ép mẹ chồng của em ấy.

Trực tiếp cầm điện thoại gọi cho người mẹ thân thương của mình.

“Mẹ, Tiêu Cánh muốn ly hôn, mẹ phải làm chủ cho con.”

Phải cáo trạng trước, ai méc mẹ trước người đó có lợi thế. Hừ!!!

Tần phu nhân - Mạn Lệ đang cắm hoa, chẳng hề để ý nói:

“Không có khả năng, nó chỉ hù mày thôi. Nhường nhịn Tiểu Cánh một chút đi, đứa bé kia không phải không phân rõ phải trái, đừng khi dễ nó, dịu dàng dỗ dành nó.”

“Hôm nay em ấy gửi thư ly hôn tới cho con, con mới vừa chấp hành nhiệm vụ trở về em ấy liền muốn ly hôn.”

Mạn Lệ phu nhân ngơ ngác, ý thức được chuyện này không phải là đùa giỡn, thư ly hôn cũng đã viết luôn rồi?

“Ôi, vấn đề nghiêm trọng vậy sao, đêm nay trở về mẹ sẽ khuyên nó. Mà mày nữa, tại sao không đối xử tốt với Tiểu Cánh một chút?”

“Con đâu có rảnh đâu. Mỗi ngày bận muốn chết.”

“Chỉ biết làm việc, vợ chạy mất thì kêu la.”

“Mẹ, con không muốn ly hôn, mẹ giúp con khuyên nhủ em ấy đi.”

“Đứa trẻ kia chắc chắn sẽ không thật sự muốn ly hôn với mày, chỉ là giận dỗi rồi hù doạ mày chút thôi, mày phải dỗ dành nhiều vào, mấy năm nay nó cũng không dễ dàng gì.”

“Em ấy không nghe con, mỹ nữ, nữ thần, mẹ!”

Hơn ba mươi tuổi mà còn kéo dài thanh âm làm nũng với mẹ, Mạn Lệ phu nhân tức giận lại không có biện pháp, bị con trai nháo tới phiền.

“Cái thằng nhóc thối tha này. Biết trở về rồi sao? Sao không ở quân doanh luôn đi.”

“Nhiệm vụ vừa xong nên con có chút thời gian rảnh.”

“Vậy tới công ty đón Tiểu Cánh đi, đem nó về nhà ăn cơm.”

“Tụi con cãi nhau.”

“Đi đón nó, đây là việc nên làm. Nó chủ động đòi ly hôn với mày là có nguyên do, đây là bước đầu tiên để giải hòa.”

Tần Cửu Phóng lầm bà lầm bầm, xoay tay lái quay trở lại công ty, ngồi ở trong xe nhìn cao ốc văn phòng, hút thuốc…