Buổi sáng hôm ấy, ánh mặt trời rọi sáng cả căn nhà gỗ nhỏ. Mộng Nguyệt Phi chuẩn bị rời đi như mọi ngày, miệng huýt sáo vui vẻ. Trước khi đi, cô quay lại nhìn Mạc Phong đang lúi húi sửa lại chiếc lưới cá bị rách.
"Anh ở nhà sửa xong thì ra chợ gặp tôi nhé." Cô nói lớn, giọng tràn đầy năng lượng.
Hắn ngẩng đầu, mỉm cười gật đầu. "Ừ, tôi sẽ đến ngay khi xong việc."
Cô gật đầu, đeo chiếc túi vải nhỏ lên vai rồi đi. Hắn nhìn theo bóng dáng cô khuất dần trên con đường mòn dẫn ra biển, lòng cảm thấy nhẹ nhàng như mỗi buổi sáng thường lệ.
Nhưng hắn không hề biết, đó sẽ là lần cuối cùng hắn nhìn thấy cô bước đi với nụ cười trên môi.
---
Giữa trưa, khi Mộng Nguyệt Phi vừa bày xong mấy món đồ ra sạp chợ nhỏ, một chiếc xe ô tô đen bóng bất ngờ dừng lại ngay cạnh cô. Cánh cửa xe mở ra, hai người đàn ông trung niên trong bộ vest bước xuống, theo sau là một cặp vợ chồng già.
"Mộng Nguyệt Phi!" Người phụ nữ trung niên nghiêm giọng gọi tên cô.
Nguyệt Phi ngẩng đầu, ánh mắt thoáng sững sờ. "Mẹ... Ba..."
"Đủ rồi! Con đã trốn khỏi nhà quá lâu. Đừng làm bẽ mặt gia đình nữa. Đi về!" Người đàn ông – Cha cô – Lạnh lùng nói, ánh mắt như lưỡi dao cắt qua.
"Con không về!" Cô đứng dậy, ánh mắt bướng bỉnh như thường lệ. "Con đã nói rồi, con không cưới người đó! Con muốn tự sống cuộc đời của mình!"
"Ngậm miệng!" Người phụ nữ hét lên, kéo mạnh tay cô. "Con có biết chúng ta đã phải nhục nhã thế nào vì con không? Người ta đang chờ con ở nhà. Nếu con không về, gia đình này sẽ tan nát!"
"Dù thế nào con cũng không cưới!" Cô giằng tay ra, lùi lại vài bước. Nhưng người đàn ông trong bộ vest nhanh như chớp tiến lên, giữ chặt vai cô.
"Mẹ kiếp, buông ra!" Cô vùng vẫy, nhưng hai người đàn ông kia nhanh chóng ép cô vào xe.
"Nguyệt Phi, con không còn lựa chọn nào nữa." Mẹ cô nói, giọng nghiêm khắc nhưng thoáng vẻ mệt mỏi. "Con phải làm theo ý gia đình."
"Không! Tôi sẽ không về!" Nguyệt Phi gào lên, nước mắt trào ra. Nhưng mọi lời nói của cô chìm trong tiếng động cơ xe đang rồ ga.
Chiếc xe lao đi, bỏ lại chợ làng đang dần vắng người, và một quầy hàng còn dang dở.
---
Chiều buông xuống. Mạc Phong vẫn ngồi ở góc chợ cũ, nơi cô thường bán hàng. Hắn đã hoàn thành việc từ lâu, nhưng sạp hàng trống trơn và không có bóng dáng Nguyệt Phi đâu cả.
Lúc đầu, hắn nghĩ có lẽ cô đã về nhà. Nhưng khi quay lại căn nhà gỗ, mọi thứ vẫn y nguyên như buổi sáng cô rời đi.
Hắn ngồi trên bậc cửa, ánh mắt dõi ra xa, chờ đợi bóng dáng quen thuộc trở về. Nhưng trời dần tối, và cảm giác bất an len lỏi trong lòng hắn.
"Cô ấy đi đâu rồi?"
Khi mặt trời khuất bóng, hắn không thể ngồi yên nữa. Hắn lao ra ngoài, bước vội về phía chợ, rồi chạy quanh những con đường mà cô thường đi. Hắn hỏi thăm từng người một, nhưng tất cả chỉ lắc đầu.
"Không ai thấy cô ấy? Làm sao có thể?"
Hắn chạy đến cả bờ biển, nơi hai người thường cùng nhau làm việc, nhưng tất cả chỉ còn lại tiếng sóng vỗ. Lòng ngực hắn thắt lại, từng nhịp tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
"Cô ấy... Biến mất rồi sao?"
---
Nửa đêm, hắn vẫn điên cuồng tìm kiếm khắp làng. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, đôi bàn tay run rẩy bám vào từng người hắn gặp, hỏi đi hỏi lại câu hỏi duy nhất:
"Nguyệt Phi đâu? Cô ấy đâu rồi?"
Những người xung quanh nhìn hắn bằng ánh mắt ái ngại, không ai biết trả lời thế nào.
Cuối cùng, hắn đứng lặng giữa đường, hơi thở hổn hển, mồ hôi chảy dài trên trán. Cảm giác bất lực và hoang mang bao trùm lấy hắn, khiến mọi thứ trước mắt trở nên mờ mịt.
"Không... Cô ấy không thể bỏ tôi đi như thế..."
Hắn nắm chặt tay, ánh mắt dần chuyển từ lo lắng sang phẫn nộ.
"Ai đã mang cô ấy đi? Tôi phải tìm được cô ấy... Bằng mọi giá!"
---
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Mạc Phong đứng bất động giữa con đường vắng lặng. Hơi thở hắn dần chậm lại, nhưng nhịp tim vẫn đập mạnh, như một lời nhắc nhở rằng cơn sóng dữ trong lòng hắn chưa bao giờ lắng xuống.
Đôi mắt hắn, vốn dịu dàng và ngây ngô từ khi sống cùng Mộng Nguyệt Phi, giờ đây trở nên phức tạp. Trong ánh mắt ấy, không chỉ có sự lo lắng hay nỗi sợ hãi. Màu đen sâu thẳm trong đôi đồng tử hắn như gợn lên những cơn sóng dữ, phản chiếu sự giận dữ, đau đớn và cả một nỗi trống rỗng khó gọi tên.
Hắn ngước nhìn bầu trời, ánh trăng mờ nhạt soi rõ những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt. Đôi mắt hắn nhắm lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, như để kiểm soát dòng cảm xúc đang trào dâng. Nhưng khi mở ra, ánh nhìn ấy đã thay đổi.
Lần đầu tiên kể từ khi gặp Mộng Nguyệt Phi, ánh mắt hắn mang một sự quyết liệt, một tia sáng sắc lạnh, như thể hắn vừa đánh thức phần bản năng sâu thẳm nhất trong con người mình. Đôi mắt ấy ánh lên một lời hứa thầm lặng nhưng mãnh liệt:
"Tôi sẽ tìm cô, dù phải đối mặt với bất cứ thứ gì. Dù phải lật tung cả thế giới này."
Ánh mắt hắn rực cháy trong bóng tối, không hề mềm mại như trước. Đó là ánh mắt của một kẻ không chấp nhận mất đi người quan trọng nhất đời mình. Một ánh nhìn đầy sức mạnh nhưng cũng mang theo một nỗi sợ hãi thầm kín – Sợ rằng cô sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Trong đôi mắt ấy, những cảm xúc mâu thuẫn hòa quyện – Một nỗi khát khao mãnh liệt cùng nỗi đau sâu thẳm. Nhưng vượt lên trên tất cả, ánh mắt hắn giờ đây là ánh mắt của một kẻ đang dần lấy lại bản năng sinh tồn cũ, một kẻ không bao giờ chấp nhận thất bại.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, ánh mắt ấy sáng rực, như ngọn lửa duy nhất còn cháy giữa màn đêm vô tận.