Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng rực rỡ len lỏi qua những tán lá, trải dài trên con đường nhỏ dẫn ra cánh đồng. Gió nhẹ thổi qua làm mái tóc của Mộng Nguyệt Phi bay khẽ, tạo nên một hình ảnh mà Mạc Phong không thể rời mắt.
Hắn ngồi phía sau xe đạp, ôm chặt túi bánh mì nóng hổi. Mùi bánh thơm phức khiến hắn cảm thấy dễ chịu, nhưng thứ thu hút hắn không phải là bánh, mà là hình dáng người con gái phía trước. Cô đang cười, một nụ cười thoải mái, vô tư lự, như thể mọi gánh nặng trên đời chẳng liên quan gì đến cô.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cô, bất giác cảm thấy trái tim đập nhanh hơn. Nhịp tim không ổn định, giống như một con chim nhỏ đang cố gắng vỗ cánh thoát khỏi l*иg ngực. Hắn không hiểu điều đó có ý nghĩa gì, chỉ biết rằng ánh mắt mình không thể rời khỏi bóng dáng ấy.
"Đừng ôm chặt túi như thế, nguội hết bây giờ!" Cô quay đầu lại, đôi mắt ánh lên tia tinh nghịch.
Mạc Phong giật mình, vội vàng nới lỏng tay. Hắn cúi đầu, khuôn mặt nóng bừng lên. "Tôi... Tôi không muốn làm rơi."
"Ngốc thật." Cô cười khúc khích, rồi quay đi, tiếp tục đạp xe.
Nụ cười của cô như một tia nắng xuyên qua những mảng ký ức mơ hồ trong đầu hắn. Một thứ gì đó, mơ hồ và xa lạ, bắt đầu nảy mầm trong lòng hắn.
---
Chiều hôm đó, dưới bãi biển, hai người ngồi cạnh nhau bên đống lửa nhỏ. Mộng Nguyệt Phi cẩn thận gắp một con cá nướng chín vàng, đưa lên miệng. Mạc Phong ngồi bên cạnh, im lặng nhìn cô, đôi mắt không giấu được vẻ ngạc nhiên pha lẫn ngưỡng mộ.
"Anh cứ nhìn tôi làm gì thế?" Cô hỏi, nhướn mày.
"Tôi... tôi chỉ nghĩ cô thật giỏi." Hắn trả lời chậm rãi, ánh mắt đầy chân thành.
"Giỏi? Chuyện gì cơ?"
"Giỏi mọi thứ. Từ bắt cá, nhóm lửa... đến việc sống như cô muốn."
Nguyệt Phi bật cười. "Anh ngây thơ thật đấy. Tôi chỉ làm mấy chuyện này để sống sót thôi. Có gì đáng khen đâu."
Nhưng đối với Mạc Phong, cô khác biệt. Cô tự tin, mạnh mẽ, và luôn có cách làm mọi thứ trông thật đơn giản. Ánh mắt hắn dừng lại trên nụ cười của cô, và lần đầu tiên, hắn nhận ra nụ cười ấy đẹp đến lạ thường. Không phải là vẻ đẹp kiểu dáng hay hình thức, mà là một thứ gì đó khiến trái tim hắn trở nên mềm mại.
Nhìn nụ cười của cô, hắn không kiềm được mà cũng mỉm cười theo. Đó là một nụ cười hiền lành, lạ lẫm trên khuôn mặt vốn đã quen với sự lãnh đạm.
---
Tối muộn, khi ánh trăng rọi xuống mặt biển, cả hai ngồi trên một mỏm đá lớn. Mộng Nguyệt Phi ngả lưng xuống, gối đầu lên hai tay, nhìn bầu trời đầy sao. Còn Mạc Phong ngồi lặng lẽ, thỉnh thoảng liếc nhìn cô, đôi mắt tràn đầy cảm xúc không thể gọi tên.
"Này, anh đã bao giờ yêu chưa?" Cô bất ngờ hỏi, phá vỡ sự im lặng.
"Yêu?" Hắn nhắc lại, như thể đó là một khái niệm xa lạ.
"Phải, yêu. Kiểu như... Thích một ai đó, lúc nào cũng muốn ở bên người ấy. Hiểu không?"
Hắn cúi đầu, ánh mắt bối rối. "Tôi... Không biết. Nhưng tôi nghĩ..."
"Nghĩ sao?" Cô quay sang nhìn hắn, ánh mắt đầy tò mò.
"Tôi nghĩ tôi thích nhìn thấy cô cười." Hắn nói, giọng nhỏ dần. "Mỗi lần cô cười, tôi cảm thấy mọi thứ trở nên dễ dàng hơn."
Cô nhìn hắn, thoáng chút bất ngờ. Nhưng rồi, như thường lệ, cô bật cười lớn, ánh mắt sáng lên vẻ tinh nghịch. "Trời ạ, anh đúng là ngốc thật. Nghe như kiểu anh thích tôi ấy."
Mạc Phong không trả lời. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, trái tim đập liên hồi như trống trận. Hắn cúi đầu, tránh ánh mắt của cô, nhưng không giấu được nụ cười mơ hồ trên môi.
---
Từ hôm đó, ánh mắt hắn thay đổi.
Khi cô cười, đôi mắt hắn dõi theo, tràn đầy sự ngưỡng mộ. Khi cô nổi giận, hắn lúng túng, cảm thấy lòng ngực mình thắt lại. Những cử chỉ vụng về của hắn, những hành động nhỏ nhặt hắn làm, đều xuất phát từ mong muốn khiến cô vui vẻ.
Nụ cười trên môi hắn xuất hiện nhiều hơn, dù vẫn còn chút lóng ngóng, ngại ngùng. Đôi mắt, vốn trước đây mờ mịt, giờ đây đã sáng lên như nhìn thấy một ánh sáng dẫn lối. Hắn không còn chỉ là một kẻ mất trí mơ hồ. Hắn là một con người, đang dần biết yêu thương và trân trọng.
---
Trên con đường nhỏ dẫn về căn nhà gỗ, Mạc Phong bước chậm lại. Cơn gió nhẹ buổi chiều lướt qua, mang theo mùi cỏ non và hơi thở của biển cả. Ánh mắt hắn vô thức hướng về phía trước, nơi Mộng Nguyệt Phi đang đi trước vài bước, tay xách một giỏ cá. Cô gái ấy luôn tràn đầy sức sống, mạnh mẽ đến mức hắn không thể không bị cuốn hút.
Hắn dừng bước, lặng nhìn bóng dáng cô khuất dần trong ánh chiều tà.
"Tôi đang làm gì thế này?" Hắn tự hỏi, giọng nói vang lên trong tâm trí như một lời thì thầm từ đáy sâu tâm hồn.
Cảm giác này là gì? Hắn chưa từng trải qua điều gì giống như thế trước đây. Trong ký ức mờ mịt của mình, hắn không thể nhớ được một ai khác từng khiến hắn bối rối đến thế. Trái tim hắn mỗi lần nhìn thấy cô đều đập nhanh, đôi mắt không thể rời khỏi nụ cười rạng rỡ ấy.
"Chỉ là sự biết ơn thôi sao? Hay là... Thứ gì đó khác?"
Hắn nhắm mắt, cố gắng kiểm soát những dòng suy nghĩ đang tràn ngập. Cô đã cứu hắn, cho hắn một nơi để bắt đầu lại. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Hắn nhận ra mình muốn cô luôn mỉm cười, muốn cô an toàn, muốn cô dựa vào mình, dù bản thân hắn còn chưa chắc chắn mình là ai.
"Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy?"
Hắn nhớ lại cách cô trêu chọc mình, cách cô tự tin đối mặt với cuộc sống khắc nghiệt, cách ánh mắt cô sáng lên mỗi khi đạt được điều gì đó nhỏ nhặt. Tất cả những điều đó khiến hắn vừa ngưỡng mộ, vừa bối rối.
"Tôi... Có thể gọi đây là tình yêu không?"
Từ "tình yêu" thoáng qua tâm trí hắn như một mũi kim chạm vào trái tim. Hắn không dám khẳng định. Quá xa lạ, quá mới mẻ, và quá đáng sợ. Nhưng hắn biết một điều chắc chắn: cô là người duy nhất khiến hắn cảm thấy mình không còn lạc lõng trong thế giới này.
"Tôi có quyền được cảm thấy như vậy không? Một kẻ không rõ quá khứ, không biết mình đã làm những gì..."
Ý nghĩ ấy làm hắn khựng lại. Bóng tối của ký ức chưa rõ ràng len lỏi vào tâm trí, nhắc nhở hắn rằng có lẽ hắn không xứng đáng với bất kỳ điều tốt đẹp nào. Nhưng ánh mắt hắn lại hướng về phía cô, người vẫn đang bước đi, mạnh mẽ và đầy nghị lực.
"Tôi không biết mình là ai, nhưng... Nếu có thể ở bên cô ấy thêm một ngày, thêm một chút nữa, thì có lẽ..."
Hắn không dám nghĩ tiếp. Một nỗi sợ hãi mơ hồ và một hy vọng nhỏ nhoi cùng lúc trỗi dậy trong lòng. Và hắn chỉ biết đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng cô, trong khi trái tim không ngừng thổn thức.
Nhưng hắn không nhận ra rằng, chính cảm xúc ấy sẽ dẫn dắt hắn đến những lựa chọn không ngờ tới, khi ký ức xưa quay trở lại như một bóng ma đang rình rập trong bóng tối...