Nếu Hôm Ấy Không Gặp Em?

Chương 2

Ánh nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ nhỏ của căn nhà hoang, chiếu lên gương mặt người đàn ông đang nằm trên sàn. Anh ta khẽ cựa mình, đôi mắt mở ra, vẫn trống rỗng và mơ hồ. Bên cạnh, Mộng Nguyệt Phi đang ngồi xổm, gặm dở một chiếc bánh mì khô cứng, mắt không rời khỏi anh.

"Chào buổi sáng, đồ ngốc." Cô nói, nhún vai khi thấy anh ta nhìn mình. "Tôi nghĩ anh nên bắt đầu giải thích xem mình là ai, nhưng chắc cũng chẳng có ích gì nhỉ. Anh còn chẳng nhớ nổi tên mình."

Người đàn ông ngồi dậy, đầu đau nhói. "Tên... Tôi không biết. Nhưng tôi cần làm gì đó. Không thể cứ thế này mãi."

Nguyệt Phi bật cười khẩy, ném phần bánh còn lại cho anh. "Nói thì dễ. Cả tôi còn đang không biết phải sống thế nào đây. Hai kẻ lạc lối như chúng ta thì kiếm gì mà sống?"

Nhưng rồi, đôi mắt cô lóe lên một tia ranh mãnh. "Dù sao anh cũng khỏe hơn tôi. Đi làm công nhân bốc vác không phải ý tồi. Nếu anh làm, tôi sẽ chia cho anh một nửa tiền bánh mì."

Người đàn ông ngây ngô gật đầu. "Được. Tôi sẽ làm."

---

Vài giờ sau, hai người lang thang đến một bến cảng nhỏ gần thị trấn. Ở đó, tiếng hò hét của công nhân bốc xếp hàng hóa và tiếng còi tàu rền vang lấp đầy không gian. Mộng Nguyệt Phi tựa vào một thùng gỗ, quan sát người đàn ông đang vác từng bao tải hàng nặng trên vai với dáng vẻ vụng về.

Hắn – Hay đúng hơn là người đàn ông không tên, mà cô tạm gọi là "Ngốc" – Nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Với sức khỏe vượt trội, anh ta làm việc gấp đôi những công nhân khác, dù động tác có phần lóng ngóng. Những giọt mồ hôi chảy dài trên trán, nhưng anh ta không phàn nàn lấy một lời.

"Ê, tên kia, cậu mới đến hả? Làm tốt lắm đấy!" Một người quản lý đi ngang qua vỗ vai anh. "Nếu chịu làm ở đây lâu dài, tôi sẽ trả thêm tiền."

Nguyệt Phi đứng từ xa, mỉm cười đắc ý. "Hắn ta đúng là một cỗ máy lao động miễn phí."

---

Cuối ngày, cả hai ngồi dưới một gốc cây lớn gần bờ biển, cùng nhau đếm số tiền lẻ kiếm được từ công việc. Đống tiền không nhiều, nhưng cũng đủ mua vài ổ bánh mì và một ít thức ăn nóng.

Nguyệt Phi nhai bánh mì, thỉnh thoảng liếc nhìn người đàn ông. Hắn ta ăn rất chậm, đôi mắt ánh lên vẻ biết ơn đơn giản.

"Anh thực sự không nhớ gì sao? Không có gia đình, không có bạn bè, không có bất cứ thứ gì à?" Cô hỏi, giọng nói pha chút tò mò.

Hắn lắc đầu. "Không. Nhưng tôi cảm thấy... Đây là lần đầu tiên tôi làm gì đó ý nghĩa."

Câu trả lời của hắn khiến cô khựng lại. Mộng Nguyệt Phi đã quen sống một cuộc đời phiêu bạt, không mục đích, không ràng buộc. Nhưng nhìn anh – Một người chẳng có chút ký ức nào, vẫn cố gắng làm việc để sống sót – Cô bất giác cảm thấy có chút nể phục.

"Ý nghĩa à?" Cô bật cười. "Anh thật là ngốc. Cái thế giới này không cho ai thứ gì mà không lấy lại gấp đôi đâu."

Người đàn ông không trả lời, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt trong trẻo, không chút toan tính. Đôi mắt ấy khiến Nguyệt Phi có phần bối rối.

"Có lẽ anh nên có một cái tên." Cô nói, cố gắng lảng đi. "Tôi không thể cứ gọi anh là ngốc mãi được."

"Vậy cô đặt đi."

Nguyệt Phi nhìn anh hồi lâu, rồi nhếch môi cười. "Mạc Phong. Nghe ngầu đấy, nhỉ? Gió cuốn tất cả, như kiểu anh trôi dạt đến đây vậy."

Người đàn ông gật đầu. "Mạc Phong... Được. Từ giờ tôi là Mạc Phong."

---

Những ngày tiếp theo, họ tiếp tục lao động để kiếm sống, cùng nhau chia sẻ từng bữa ăn đơn giản. Mạc Phong càng ngày càng bộc lộ sự vụng về nhưng lại đáng tin cậy. Hắn ta không biết tính toán, không biết lừa dối, chỉ lặng lẽ làm mọi thứ mà Nguyệt Phi bảo.

Ngược lại, Nguyệt Phi bắt đầu cảm thấy trách nhiệm với hắn. Trong sâu thẳm, cô biết rằng người đàn ông trước mặt mình không đơn giản chỉ là một kẻ mất trí. Nhưng sự ngây ngô và thuần khiết của hắn khiến cô khó mà tin rằng, hắn từng là một con quái vật.

---

Dưới ánh chiều tà, bến cảng nhuốm sắc cam rực rỡ, nhưng Mạc Phong dường như chẳng để ý đến khung cảnh xung quanh. Đôi bàn tay chai sạn của hắn siết chặt một bao hàng nặng trên vai, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng về phía trước. Thế nhưng, sâu trong ánh mắt ấy, một cơn bão âm ỉ dường như đang dần dịu lại.

Ban đầu, khi tỉnh dậy bên bờ biển, ánh mắt hắn tràn ngập sự hoang dại. Đó là ánh mắt của một con thú dữ bị dồn vào đường cùng, vừa sợ hãi, vừa tràn đầy bản năng sinh tồn. Trong những giây phút mơ hồ, hắn thậm chí không thể nhận thức được mình là ai, chỉ cảm thấy lòng ngực quặn thắt bởi một nỗi đau không tên, như thể linh hồn bị xé nát.

Nhưng rồi, từng ngày trôi qua, ánh mắt ấy thay đổi.

Ngồi bên gốc cây, nhìn Nguyệt Phi cười cợt với những đồng tiền lẻ kiếm được từ công việc nặng nhọc, Mạc Phong cảm thấy điều gì đó len lỏi trong tim – Một sự ấm áp, dù mơ hồ, nhưng chân thực. Hắn bắt đầu không còn cảm giác bị săn đuổi, không còn cảnh giác với từng chuyển động xung quanh. Những tia sáng đầu tiên của sự tin tưởng, của một cuộc sống mới, dần nhen nhóm trong đôi mắt hắn.

Có lần, trong lúc dọn dẹp một đống lưới đánh cá, một người công nhân vô tình làm rơi một chiếc cọc gỗ lớn xuống chân hắn. Mạc Phong theo phản xạ quay phắt lại, đôi mắt lóe lên một tia nhìn đáng sợ, như ánh chớp từ một cơn giông bão. Người công nhân lùi lại một bước, cảm giác như vừa đối diện với một con quái vật thực thụ. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt hắn dịu xuống. Mạc Phong nhìn bàn tay run rẩy của mình, rồi lẩm bẩm:

"Xin lỗi... Tôi không cố ý."

Những lời nói vụng về ấy khiến người kia bất giác bật cười. "Cậu lạ thật đấy. Trông thì đáng sợ, nhưng hóa ra lại chẳng giống một kẻ nguy hiểm tí nào."

Mạc Phong chỉ lặng im, không biết phải đáp lại ra sao.

Hắn không hiểu tại sao mình lại phản ứng như vậy. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cơn giận dữ vô thức như một mảnh vỡ của ký ức bị lãng quên trỗi dậy. Nhưng nó bị kìm nén, bị nhấn chìm dưới những biểu hiện ngây ngô của một con người không còn quá khứ.

Buổi tối hôm đó, khi ngồi cạnh Nguyệt Phi bên đống lửa nhỏ, Mạc Phong vô thức chạm tay lên gương mặt mình, như thể cố tìm một điều gì đó quen thuộc.

"Tôi đã từng là người như thế nào?" Hắn hỏi, giọng nói khẽ khàng như sợ hãi câu trả lời.

Nguyệt Phi liếc nhìn anh, rồi nhún vai. "Chắc là một gã nhàm chán nào đó. Anh trông chẳng giống ai đáng sợ cả."

Câu trả lời của cô khiến hắn mỉm cười, một nụ cười đơn giản nhưng chân thật. Hắn không biết liệu mình có tin lời cô hay không. Sâu thẳm trong đôi mắt ấy, vẫn còn đó những bóng tối ẩn giấu. Nhưng những ngày bên cạnh cô, bên cạnh công việc lao động giản đơn, đã khiến hắn bắt đầu muốn tin rằng, có lẽ bản thân thật sự chỉ là một người ngây ngô, không còn vướng bận những điều kinh khủng nào đó trong quá khứ.

Và như thế, từ ánh mắt rực lửa của một quỷ dữ, giờ đây đôi mắt hắn dần trở nên hiền lành, ngơ ngác – Như một đứa trẻ tập bước đi trong cuộc sống mới. Nhưng phía sau sự ngây thơ đó, Mạc Phong không hề hay biết rằng một phần con người cũ của hắn vẫn đang âm ỉ chờ đợi cơ hội quay trở lại.