Nếu Hôm Ấy Không Gặp Em?

Chương 5

Những ngày sống thiếu Mộng Nguyệt Phi kéo dài như vô tận. Mỗi sáng thức dậy, Mạc Phong nhìn quanh căn nhà hoang lạnh lẽo, nơi mọi ngóc ngách đều như vang vọng tiếng cười của cô. Nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh. Cô không còn ở đó.

Hắn rời đi, mang theo chút ít đồ đạc, những ký ức mơ hồ về cô, và một hy vọng mong manh rằng sẽ tìm thấy cô ở đâu đó.

Thành phố hiện ra trước mắt hắn như một mê cung khổng lồ. Những con đường chật kín người, xe cộ qua lại không ngớt. Tiếng ồn ào, náo nhiệt khiến hắn choáng ngợp. Nhưng giữa sự hỗn loạn ấy, hắn vẫn chỉ có một mục đích duy nhất: tìm Nguyệt Phi.

Ngày qua ngày, hắn lang thang qua các khu chợ, quán ăn, và cả những con hẻm tối tăm. Hắn hỏi thăm tất cả những ai hắn gặp, nhưng câu trả lời chỉ là những cái lắc đầu vô cảm.

Đêm đến, hắn ngồi trên vỉa hè, nhìn những ngọn đèn đường vàng vọt, lòng tràn ngập sự trống rỗng. Ý nghĩ rằng cô có thể đã bị ép buộc, hoặc thậm chí gặp nguy hiểm, như những nhát dao cứa vào tâm trí hắn.

Một buổi chiều, khi đi ngang qua góc phố đông người, mắt hắn bất giác dừng lại ở một cột điện dán đầy tờ rơi. Những tờ giấy cũ kỹ, nhàu nát, nhưng một trong số đó khiến hắn sững người.

Hắn tiến lại gần, đôi mắt dán chặt vào bức ảnh in trên tờ rơi. Đó là khuôn mặt hắn – Đôi mắt sâu, sống mũi thẳng, và đôi môi mím chặt đầy vẻ lạnh lùng. Dưới bức ảnh là dòng chữ lớn, in đậm:

TRUY NÃ – TỘI PHẠM NGUY HIỂM.

Họ tên: Không rõ.

Tội danh: Tội phạm nguy hiểm không rõ sống chết.

Phần thưởng: Liên hệ cảnh sát để nhận thưởng lớn.

Hắn đứng bất động, bàn tay run rẩy đưa lên chạm vào tờ giấy. Trái tim hắn đập mạnh, như thể muốn phá tung l*иg ngực.

"Đây là… Tôi sao?"

Hắn thì thầm, giọng khản đặc. Đôi mắt hắn căng ra, đồng tử co lại vì kinh hoàng. Cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng, lan ra khắp cơ thể.

Hắn lùi lại một bước, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt trên tờ truy nã. Hình ảnh ấy như một bóng ma, kéo theo những mảnh ký ức rời rạc, vỡ vụn trong tâm trí hắn. Một con dao đẫm máu. Tiếng hét chói tai. Những bàn tay run rẩy van xin.

Hắn ôm đầu, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.

"Không... Không thể nào. Tôi đã làm gì? Tại sao... Tại sao tôi lại ở đây?"

Ánh mắt hắn giờ đây tràn ngập nỗi sợ hãi. Đó không chỉ là nỗi sợ bị phát hiện, mà còn là sự hoảng loạn khi đối mặt với con người hắn từng là.

"Tôi là ai? Kẻ trong tờ giấy này... Có phải là tôi không?"

Đôi bàn tay hắn run rẩy, như thể vẫn còn vấy máu, dù giờ đây chúng sạch sẽ và vô hại. Hắn nhìn xuống, trong mắt hiện rõ sự mâu thuẫn – Vừa không muốn tin, vừa không thể phủ nhận.

Những lời nói của người xung quanh vang lên bên tai hắn, mỗi người đi ngang qua đều như đang chỉ trích hắn, dẫu chẳng ai thực sự để ý.

"Nguy hiểm... Gϊếŧ người..."

Những từ ấy vang vọng, xoáy sâu vào tâm trí hắn. Đôi mắt hắn tối sầm, như bị kéo xuống vực sâu của sự nghi ngờ và hoảng loạn.

Hắn lùi lại, rồi bất ngờ xoay người chạy. Hắn chạy điên cuồng, như muốn bỏ lại tất cả – Những hình ảnh, những ký ức, và cả sự thật khủng khϊếp ấy.

Nhưng dù có chạy xa đến đâu, ánh mắt hắn vẫn in hằn nỗi kinh hoàng. Đó là ánh mắt của một kẻ đang bị chính bản thân mình truy đuổi, cố gắng chạy trốn khỏi chính quá khứ mơ hồ mà hắn không dám đối mặt.

---

Mạc Phong đứng đó, hơi thở nặng nề, ánh mắt hoảng loạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trên tờ truy nã. Ký ức trong đầu hắn bỗng chốc trở thành một mớ hỗn loạn, xoay tròn như một cơn lốc cuốn phăng mọi thứ.

Hắn cố gắng nhớ lại. Một phần trong hắn khẩn thiết muốn biết sự thật, muốn hiểu bản thân mình là ai, nhưng càng cố nhớ, đầu hắn càng đau nhói.

Ban đầu, những hình ảnh mơ hồ xuất hiện: một căn phòng nhỏ tối tăm, ánh sáng nhấp nháy từ ngọn đèn lờ mờ. Một con dao bạc loáng lên trong tay hắn. Tiếng thét vang vọng, sắc lạnh như tiếng kim loại va vào nhau. Khuôn mặt méo mó vì sợ hãi của một ai đó.

Hắn lảo đảo lùi lại, tay ôm đầu. Những hình ảnh này đến rồi tan biến như cơn sóng đánh vào bờ cát. Nhưng ngay sau đó, một hình ảnh khác lại hiện ra – Khuôn mặt của cô.

Nguyệt Phi.

Ánh mắt hắn bỗng chốc dịu lại, như tìm thấy một điểm tựa giữa cơn bão. Hình ảnh của cô tràn ngập tâm trí hắn: nụ cười tươi tắn khi cô trêu chọc hắn, ánh mắt mạnh mẽ khi cô đối mặt với khó khăn, bàn tay cô dịu dàng băng bó cho hắn lần đầu tiên họ gặp nhau.

Hắn lẩm bẩm, giọng khản đặc:

"Nguyệt Phi... Cô ấy... Cô ấy là thật."

Những ký ức về cô rõ ràng và sống động, như những mảnh ghép duy nhất không bị bóng tối của quá khứ che lấp. Nhưng bên cạnh đó, những hình ảnh mờ nhạt khác lại hiện lên: máu chảy xuống nền đất lạnh, tiếng khóc cầu xin, và cả ánh mắt tuyệt vọng của một người nào đó nhìn hắn.

"Không... Không thể nào..."

Hắn lắc đầu, cố gắng xóa đi những hình ảnh đáng sợ. Nhưng chúng như những cái bóng đeo bám, xen lẫn vào ký ức về Nguyệt Phi, tạo thành một sự đối lập khiến hắn phát điên.

"Cô ấy đã cứu ta. Cô ấy đã chăm sóc ta..."

Hắn thì thầm, cố gắng níu giữ hình ảnh của Nguyệt Phi, như bấu víu vào một mảnh ánh sáng giữa bóng tối sâu thẳm.

Nhưng rồi tờ truy nã trước mặt lại kéo hắn trở về thực tại. Hắn nhìn lại khuôn mặt của mình trên giấy, cảm giác như đó là một con người khác – Một kẻ xa lạ đáng sợ.

"Không... Tôi không phải là hắn."

Hắn lùi lại một bước, ánh mắt tràn đầy sự mâu thuẫn. Những ký ức đáng sợ và hình ảnh của Nguyệt Phi cứ đan xen trong đầu hắn, như một trận chiến không hồi kết.

Nguyệt Phi là hiện tại, là ánh sáng, là người đã kéo hắn ra khỏi sự trống rỗng. Nhưng quá khứ kia... Liệu hắn có phải là một con quỷ, một kẻ từng làm những điều không thể tha thứ?

Hắn gầm lên trong đau đớn, tay vò lấy đầu, đôi mắt nhắm chặt, cố gắng xua đi tất cả. Nhưng hình ảnh của Nguyệt Phi lại hiện ra lần nữa, lần này là cảnh cô mỉm cười, gọi tên hắn.

"Tôi phải tìm cô ấy... Tôi cần cô ấy..."

Ánh mắt hắn dần dịu lại, nhưng sâu trong đó vẫn ẩn chứa nỗi sợ hãi và sự đấu tranh nội tâm dữ dội. Hắn không biết mình là ai, không biết phải đối mặt với quá khứ thế nào, nhưng có một điều hắn biết chắc chắn: Nguyệt Phi là người duy nhất có thể kéo hắn ra khỏi bóng tối này.

Và vì cô, hắn sẽ không dừng lại, dù phải đối mặt với bất kỳ điều gì.