Không Phải Nữ Tôn Điển Hình

Chương 4: Cậu ta nói cậu ta có thai rồi (2)

Hành lang của ngôi nhà hàng chục năm tuổi này rất tối, ánh đèn mờ mờ đôi khi không hoạt động. Một số góc tối đến mức ánh sáng không chiếu đến. Hơn nữa, khi đi xuống cầu thang ngược sáng, dưới chân đều là bóng tối mù mịt, không thể nhìn thấy gì.

Hành lang chật hẹp, Vương Chiêu lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin soi đường dẫn chàng trai xuống lầu.

“Chúng ta đang ở khu nhà cũ, đèn đã lâu không đổi, cậu đi xuống cẩn thận chút, cẩn thận kẻo trượt chân.” Vương Chiêu vừa đi vừa lên tiếng nhắc nhở.

Bên cạnh cô vang lên một tiếng e hèm nhè nhẹ, sau đó ống tay áo của cô bị kéo nhẹ.

Vương Chiêu liếc nhìn, không từ chối, tiếp tục đi xuống lầu.

Lúc này hành lang không có ai, rất yên tĩnh, là một nơi thích hợp để nói chuyện.

Vì vậy cô hơi do dự, nhưng sau đó quả quyết mở miệng:”Lý…”

“Lý Trinh Quan, tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp để phát triển mối quan hệ hẹn hò” Cô nghĩ ngợi rồi trực tiếp gọi tên đối phương.

Không hiểu sao, cô thấy gọi anh lý rất không phù hợp với gương mặt trẻ măng kia của cậu. Cô dừng bước nhìn người bên cạnh.

“Cậu hiểu ý tôi mà phải không? Nếu có thể, sau này chúng ta có thể trở thành bạn bè.”

Lý Trinh Quan không nói gì. Cậu dường như hoàn toàn im lặng, cúi đầu thấp, khuôn mặt hoàn toàn ẩn trong ánh sáng mờ ảo, giống như bóng tối ngập tràn hành lang.

Vương Chiêu cảm thấy cô đã nói rõ ràng rồi nên không nói thêm gì nữa.

Nhưng cô không ngờ rằng, khi cô vừa bước xuống cầu thang, Lý Trinh Quan bỗng túm lấy tay áo cô, tỏ ra yếu đuối mở lời trước:”Chị ơi, chuyện ba tháng trước là lỗi của em. Đáng lẽ ra em không nên làm như vậy, về sau em không dám làm thế nữa đâu. Chị tha thứ cho em lần này được không?”

Giọng nói cả cậu rất nhẹ, có chút khàn khàn, nghe như đang khóc.

Vương Chiêu không giỏi đối phó với những tình huống như thế này. Một người đàn ông thút thít cầu xin sự tha thứ của cô. Cô không diễn tả nổi cảm giác của mình bây giờ là thế nào, da gà nổi lên mà cô chẳng nói được lời nào. Lúc này cô dường như là một người phụ nữ tồi tệ bội tình bạc nghĩa.

Hơn nữa, cô hoàn toàn không biết ba tháng trước đã có chuyện gì xảy ra. Có trời mới biết nguyên thân đã gây ra cái nghiệt gì để giờ cô phải quýt làm cam chịu.

Cô vẫn giữ im lặng không nói gì, tiếng khóc của Lý Trinh Quan dần nhỏ lại, giọng nói của cậu cũng trầm hơn, đôi mắt cũng ngày càng tối.

Vương Chiêu tưởng cậu thanh niên trước mặt đã khóc xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đang định đi xuống cầu thang đưa người ra ngoài, cả người cô lại đột nhiên bị ôm lấy.

Người ôm cô lúc này mới lên tiếng, do hành lang tối và yên tĩnh, giọng nói của chàng trai dù nhỏ nhưng vẫn đủ để lọt vào tai cô.

“Vương Chiêu, em đã có thai, được ba tháng rồi.” Một bàn tay của cô bị cậu kéo lấy, nhẹ nhàng đặt lên bụng của mình.

Cô như nghe sét đánh ngang tai.

Dưới ánh đèn lập lòe nhấp nháy của hành lang, ánh mắt của Vương Chiêu xuyên qua vai người trước mặt, nhìn xuống nơi nào đó dưới chân cầu thang.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện dưới ánh đèn mờ ảo.

Đó là mẹ Vương đang chuẩn bị về nhà sau khi đi dạo, bà trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt sắc lạnh đầy giận dữ.

Cô lại cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam xử