Không Phải Nữ Tôn Điển Hình

Chương 5: Tam đường hội thẩm

Vương Chiêu thở dài trong lòng, không hiểu tại sao bỗng nhiên mọi chuyện lại thành như thế này.

Mẹ Vương ngồi trên sofa chính giữa phòng khách, trên mặt vẫn còn tức giận chưa tiêu, im lặng nhìn cô con gái đang đứng trước mặt.

Bên kia,Lý Trinh Quan đang bị cha Vương ôm vào lòng, vẫn đang âm thầm rơi lệ, khiến cô cảm thấy mình giống như Trần Thế Mỹ.

Trong bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, mẹ Vương lên tiếng:”Vương Chiêu, từ nhỏ tính tình của con đã lạnh lùng, làm việc gì cũng có chính kiến, con không thân thiết với cả mẹ và cha con, nhưng những gì nên dạy mẹ và cha con đều đã dạy con, đúng không?”

Vương Chiêu từ nhỏ đã xinh xắn, khi lên đến cấp hai, cô càng trở nên nổi bật như hạc giữa bầy gà, hàng xóm láng giềng đều nói đứa bé nhà họ nhan sắc không tầm thường, tương lai sau này chắc chắn tiền đồ vạn trượng.

Hai vợ chồng họ nghe vậy tuy rất vui khi nghe vậy nhưng cũng lo sợ rằng đứa con của mình sẽ vin vào vẻ ngoài mà làm xằng làm bậy nên đã không ít lần dạy con phải tôn trọng con trai nhà người ta, không được bắt nạt người khác, làm người phải biết chịu trách nhiệm.

Đứa bé Vương Chiêu này cũng luôn nghe lời, từ nhỏ đến lớn không bao giờ khiến vợ chồng họ phải nhọc lòng lo lắng. Làm sao họ có thể tưởng tượng được bỗng nhiên xảy ra chuyện lớn đến thế này.

Vương Chiêu cũng không biết nguyên thân khi còn bé là người như thế nào, nhưng thông qua cách bài trí căn phòng và một vài thói quen nhỏ của nguyên thân, cơ bản cô có thể đoán nguyên thân là kiểu người khắc kỷ.

Hầu hết sách trên giá đều đã được đọc và những ghi chú nắn nót cũng chi chít trên các trang giấy.

Vậy nên khi mẹ Vương hỏi, cô thấp giọng đáp lại.

Mẹ Vương tiếp tục gặng hỏi:”Vậy con nói xem, đứa bé trong bụng Trinh Quan có phải là của con hay không?”

Vương Chiêu cô cũng không biết mà.

Cô nhíu mày, liếc nhìn xung quanh, tình cờ bắt gặp ánh mặt co rúm lại của Lý Trinh Quan. Cô cụp mắt, không nói gì.

Cô thực sự không chắc chắn. Mối quan hệ giữa nguyên thân và người tên Lý Trinh Quan này có hơi khó hiểu. Bên phía cô và bên phía Lý Trinh Quan thể hiện hai thái độ tương phản hoàn toàn trái ngược nhau.

Hơn nữa, đứa trẻ này đến vừa đột ngột vừa khó hiểu, nói thật, cô thật sự nghi ngờ đứa bé ấy không phải con ruột của nguyên thân.

Nhưng những lời đó không dễ nói ở đây, nếu không thì cô thực sự có vẻ giống với Trần Thế Mỹ quá rồi.

Thế nên thái độ không ừ hứ gì lại này giống như vừa cam chịu, mà cũng giống như vừa phản kháng. Dưới sự yên lặng kỳ lạ, cô càng giống với một kẻ ăn ốc bỏ vỏ.

Thái độ thờ ơ không thèm để ý của Vương Chiêu ngay lập tức khiến Vương Tuyết Xuân tức giận, trực tiếp lấy một chiếc điều khiển ném vào người cô.

Một phần trán của cô bị trầy xước và chảy máu.

Miệng vết thương không lớn, nhưng khi chất lỏng màu đỏ xuất hiện sẽ trở nên trông rất đáng sợ.

Cha Vương sợ hãi kêu lên, vội vàng đứng dậy, che chắn trước mặt Vương Chiêu, sợ Vương Tuyết Xuân lại ra tay tàn nhẫn. Lý Trinh Quan cũng đứng dậy đi tới, hai mắt cậu đỏ hoe nhưng vẫn đứng trước mặt Vương Chiêu, bộ dáng muốn khóc nhưng lại không dám khiến ai nhìn vào cũng thấy xót xa đau lòng.

Sau trận ầm ĩ, mẹ Vương ngồi lại sofa, cả người suy sụp đi rất nhiều.

Bời vì đứa con này, khí tiết tuổi già của bà cũng khó giữ.

Đúng là tạo nghiệt.

“Trinh Quan, con ngồi xuống đây đi. Hôm nay dì nhất định sẽ để Vương Chiêu cho con một câu trả lời, sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu.” Vương Tuyết Xuân không để ý tới Vương Chiêu đang không dám gây ra động tĩnh gì, kéo Trinh Quan ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi:”Đứa bé này, cháu định thế nào?”

“Cháu cứ nói đi, dì sẽ đứng về phía cháu.”

Lý Trinh Quan rưng rưng nước mắt nhìn qua phía Vương Chiêu vẫn còn chảy máu ở thái dương, cúi đầu không nói gì.

Cái tính này của cậu, cha mẹ Vương luôn hiểu rõ.

Vẻ mặt của Vương Tuyết Xuân không thay đổi, bà liếc nhìn con gái đang đứng trước mặt:”Bố mẹ định mấy ngày nữa sẽ tổ chức bữa gặp mặt cho gia đình hai bên để nói chuyện này, nhân tiện cũng giải quyết luôn vấn đề này, nhỡ chẳng may bị mang tiếng xấu ăn cơm trước kẻng thì không hay.”

Đây chính là quyết định hiện tại của mẹ Vương.

Con cũng đã có, được ba tháng, phá thì cũng không phá được nữa, một khi đã vậy thì chỉ có thể đền bù. Đứa nhỏ Trinh Quan này cũng có tính tình tốt lại còn hiền lành ngoan ngoãn. Vương Chiêu nhà bà, bà biết, cô luôn luôn có chính kiến riêng, hai người như vậy cũng vừa hợp.

Nếu đã sai rồi thì dứt khoát để như vậy đi.

Bà đã bày tỏ thái độ của mình, muốn Vương Chiêu kết hôn với Lý Trinh Quan, còn thái độ của nhà họ Lý thì phải xem mấy ngày nữa mới biết.

Vương Chiêu cũng hiểu được mẹ Vương có ý gì.

Cô nhăn mày lại, nhưng vẫn không thể thốt lên câu phản đối, chỉ nhìn chằm chằm vào bụng của Lý Trinh Quan như thể cô phát hiện ra gì đó.

Tháng thứ hai sau khi xuyên tới đây, cô bất ngờ có thêm một đứa con và một người chồng sắp cưới.